Ma Vương

Chương 18: Phía sau bức tường

  Khi đến trường, Kế Hoan đưa cho Vương Tiểu Xuyên một chồng khăn tay.

“Ách... Đây là cái gì?” Vương Tiểu Xuyên mặc dù cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh tay cầm lấy.

“Nướ© ŧıểυ của Hắc Đản.” Kế Hoan vô cảm nói, để thu thập đủ nướ© ŧıểυ, sáng nay Hắc Đản đã được chú mình cho uống một chai nước lớn.

Vẻ mặt Vương Tiểu Xuyên cứng đờ, nhưng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lập tức nắm chặt xấp khăn tay, lo lắng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với Kế Hoan: "...Vậy, thứ đó chẳng lẽ quay lại rồi? Trên người tớ có không?"

Kế Hoan liếc cậu một cái, tiếp tục dời mắt lên bảng đen.

Mẹ Vương Tiểu Xuyên cho rằng việc cậu khỏi bệnh là nhờ nướ© ŧıểυ của bé Hắc Đản, thậm chí còn nhờ anh.... Thành ra mỗi khi Vương Tiểu Xuyên đau đầu, bà nhất định sẽ hỏi xin nướ© ŧıểυ của Hắc Đản về, Kế Hoan ban đầu không tiện giải thích nên chỉ có thể đưa ra. Bất quá thời gian dài anh phát giác ra điều cổ quái: nướ© ŧıểυ Hắc Đản hình như có tác dụng thật!

Sức khỏe mọi người trong nhà lúc nào cũng tốt, khó mà nhìn ra hiệu quả, nhưng từ khi Vương Tiểu Xuyên mang theo đồ có nướ© ŧıểυ Hắc Đản bên mình, cậu rất ít bị ốm, ban đầu Vương Tiểu Xuyên không biết mình đang mang theo thứ gì, từng nói: “Tớ cảm giác như gần đây không khí xung quanh được cải thiện.” Ngoài ra, Kế Hoan nhận thấy năm nay trong nhà rất ít muỗi, màn có lấy ra dùng cũng vô dụng... Tóm lại, Kế Hoan nghĩ: Nướ© ŧıểυ của Heidan có lẽ thực sự có tác dụng nào đó.

Kể từ ngày hôm đó, cả Kế Hoan và Vương Tiểu Xuyên đều âm thầm đề cao cảnh giác.

"Nhóm người kia lại đến viện dưỡng lão." Khoảng sáng thứ ba, Kế Hoan lại tìm thấy bột đen, ngay khi họ gặp nhau, Vương Tiểu Xuyên đã báo tin.

Hai người đều nhớ tới động tác kia, mặc dù không xác định chuyện vừa rồi có liên quan gì đến nhóm người kia hay không, nhưng những người đó tuyệt đối không phải người bình thường.

Kể từ sự cố đó, hai thiếu niên ít nhiều nhận ra rằng thế giới có thể không còn đơn giản nữa. Có một số sự tồn tại ngoài tầm nhận thức của người thường, con người không thể giải thích được, nhưng không có nghĩa là đối phương không tồn tại.

Vẻ mặt của Vương Tiểu Xuyên xen lẫn sợ hãi cùng hưng phấn, đúng vậy, đối với một thiếu niên ở tuổi này mà nói, ngoại trừ nỗi sợ những điều không biết, thì cũng rất mong chờ.

Kế Hoan mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Gần đây, có quá nhiều chuyện "kỳ lạ" xảy ra xung quanh anh, bao gồm cả sự tồn tại của Hắc Đản...

Dù sao, Hắc Đản đang dần giống với một đứa trẻ bình thường, mà anh thực sự không muốn xuất hiện những "ẩn số" có thể phá hủy cuộc sống yên bình hiện tại.

Trong lòng Kế Hoan mơ hồ có cảm giác, sự tồn tại của những người đó đối với anh không phải là chuyện tốt.

Hôm đó là cuối tuần, sau giờ học Kế Hoan sẽ đến làm việc trong viện dưỡng lão như thường lệ, Vương Tiểu Xuyên cũng đi cùng anh. Hiện tại hai người đều đang học năm ba trung học, Kế Hoan thì không thành vấn đề, hiếm khi cha mẹ Vương Tiểu Xuyên cũng đồng ý cho Vương Tiểu Xuyên hàng tuần đi làm thêm cùng Kế Hoan, từ góc độ của bọn họ, từ khi đi theo Kế Hoan, sức khỏe của Vương Tiểu Xuyên đã tốt lên nhiều, thành tích học tập cũng tiến bộ.

Tuy nhiên, chính vì Vương Tiểu Xuyên ở bên cạnh Kế Hoan nên người phụ trách bộ phận điều dưỡng mới biết hai người là học sinh cuối cấp, công việc được giao cho bây giờ cũng dễ dàng hơn trước rất nhiều .

Vương Tiểu Xuyên đi trước với một cái xô, Kế Hoan lặng lẽ theo sau, trong tay cầm một cây lau nhà. Hai người họ vừa mới dọn xong bồn tắm suối nước nóng ở tầng một, bây giờ họ sẽ dọn bể bơi ngoài trời.

Có ba bể nước nóng ngoài trời trong viện dưỡng lão, họ thường làm sạch các bể trong nhà, các bể ngoài trời không dễ làm sạch, thường được nhân viên chuyên nghiệp xử lý. Tuy nhiên, những nhân viên dọn dẹp ban đầu đã xin nghỉ phép vì ốm, mà bên viện dưỡng lão lại không thể trì hoãn thêm nữa, ngay lập tức phân công họ tới đây. Đương nhiên, vì trình độ của Kế Hoan đã có thể so sánh với chuyên viên chính quy, nên người phụ trách mới dám giao công việc này cho hai người bọn họ, Vương Tiểu Xuyên đến chẳng qua chỉ là hàng theo kèm.

Hôm qua bọn họ đã làm sạch hai bồn. Mấu chốt chính là bồn tắm hôm nay. Bồn tắm này được coi là hồ nước nóng lộ thiên hàng đầu trong viện điều dưỡng. Nó nằm ở một nơi rất hẻo lánh ở góc tây nam của viện. Bình thường không thể vào được, chỉ dành cho khách VIP. Khoảng thời gian này không có ai sử dụng nên bể nước không có người. Hôm nay, nhiệm vụ của Kế Hoan là dọn dẹp và đổ đầy nước vào cả bể nước nóng.

"Đây là nơi tớ muốn dẫn cậu ngâm suối nước nóng, nhưng đã lâu không mở cửa. Này, chúng ta rửa sạch hồ bơi, sau đó tắm thử luôn?" Vương Tiểu Xuyên là người đầu tiên nhảy xuống hồ, đứng chìm nghỉm trong hồ không người, cười nói với Kế Hoan.

Kế Hoan không lên tiếng, chỉ là cầm dụng cụ nhảy vào, sau đó bắt đầu cọ rửa thành bể.

Đầu tiên là thành bể bơi, sau đó là đáy bể bơi, đây là quy trình cọ rửa đúng quy cách.

"Suối nước nóng ở đây rất tuyệt. Nó không giống với những suối nước nóng mà chúng ta từng lau dọn trước đây. Nhiệt độ nước ~ mùi vị ~ màu sắc ~ đều khác nhau! Sau khi ngâm người một ngày thôi thì toàn thân đã bốc mùi rồi? Suối nước nóng ở đây hoàn toàn khác. Mùi rất thơm! Màu nước cũng là xanh trắng."

Vương Tiểu Xuyên một bên dùng sức cọ rửa vách bể một bên tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ suối nước nóng nơi này. Không bao lâu hắn đã cọ đến một đầu đầy mồ hôi, lau mồ hôi xong liền quay đầu lại nhìn Kế Hoan, phát hiện đối phương vẫn duy trì động tác làm việc, không liếc nhìn mình lấy một cái: “Ai? Kế Hoan, cậu không có hứng thú gì với suối nước nóng à?”

Cậu có phần hơi thất vọng.

Nơi họ ở được coi là thị trấn suối nước nóng, những người từ nhỏ lớn lên ở thị đây, dù già hay trẻ, đều thích tắm và cũng sẵn sàng thử các loại suối nước nóng khác nhau từ khi còn trẻ.

"Không." Trong lúc làm việc, Kế Hoan nói: "Thật sự thích ngâm mình trong suối nước nóng như vậy thì đừng đến đây. Suối nước nóng ở đây chảy qua quá nhiều chỗ, đã bẩn rồi. Lát nữa tớ dẫn cậu về nhà tớ. Ông nội nói đầu nguồn suối nước nóng của núi Ba Đức là ở trên núi chúng ta. Nó ở ngay gần nhà tớ. Ông nội tớ mỗi ngày đều ngâm chân. Nếu cậu không muốn ngâm người trong nước rửa chân của ông nội tớ thì đừng đến đây nữa."

Nói xong lời này, Vương Tiểu Xuyên lập tức trợn mắt há hốc mồm.

"Cái này, cái này, nhà các cậu quá gian trá! Chiếm nguyên cả khoảng suối tốt như vậy mà không nói một tiếng, a a a a a a! Sau này cậu nhất định phải mang tớ đến nhà cậu đó!!!!!!!

"Được."

"Xác định rồi nha! Tớ muốn đi vào cuối tuần này! Thế có được không? Thế nào?"

Vì đang ở chỗ trũng sâu của bể nước nóng nên giọng nói của Vương Tiểu Xuyên được phóng đại lên mấy lần, vang vọng tứ phía, xuyên qua bức tường cao của viện dưỡng lão, rồi truyền đến phía đối diện.

Ban đầu Vương Tiểu Xuyên cũng chỉ tính náo nhiệt ở trước mặt Kế Hoan chút thôi, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện thanh âm mình có hơi lớn, liền ngừng lại. Hiện tại chỗ bọn họ ở, ba phía đều được lùm cây bao bọc, hiệu quả cách âm rất tốt, chỉ có một điểm ngoại lệ chính là bức tường phía sau bọn họ.

Vương Tiểu Xuyên quay đầu nhìn.

Có lẽ là bởi vì thanh âm của cậu dừng lại quá đột ngột, Kế Hoan cũng dừng công việc trong tay, nhìn theo tầm mắt của Vương Tiểu Xuyên, không giống Vương Tiểu Xuyên, Kế Hoan nhận ra đó là một bức tường.

Cũng không trách được anh quan sát không cẩn thận, vị trí của bức tường này quá tối, phía trước trồng một hàng cây, trên tường mọc đầy dây leo, thoạt nhìn không dễ nhìn ra đây là một bức tường.

"...Những người đó... sống sau bức tường đó." Trong khi Kế Hoan đang quan sát bức tường, anh đột nhiên nghe thấy tiếng thì thầm của Vương Tiểu Xuyên.

Kế Hoan kinh ngạc quay đầu lại, không biết vì sao bắt gặp ánh mắt khẩn trương của Vương Tiểu Xuyên.