Vương Tiểu Xuyên và Kế Hoan được phân công dọn dẹp bể tắm, công việc này nghe có vẻ không tốt lắm nhưng thực ra lại tương đối nhàn nhã, dù sao gần đây cũng không có nhiều người sử dụng bể tắm.
“Nhưng mà, ngày đó, Kế Hoan, cậu thật sự rút ra được cái gì trong người tớ phải không?” Lúc rảnh rỗi, Vương Tiểu Xuyên không nhịn được nhìn quanh, lén lút hỏi Kế Hoan một câu, ra vẻ thần bí.
Hơi nghiêng người, Kế Hoan không nói lời nào, dưới ánh mắt chờ mong của Vương Tiểu Xuyên, anh khẽ gật đầu.
Khóe miệng nở nụ cười thật tươi, nhưng Vương Tiểu Xuyên không tiếp tục hỏi nữa.
Do đó, hai thiếu niên có một bí mật chung.
Tuy nhiên, sau đó Kế Hoan đã kể với Vương Tiểu Xuyên về thứ bột màu đen và động tác tay kì lạ anh sử dụng, Vương Tiểu Xuyên lúc nghe thấy thì rất ngạc nhiên. Hai người họ thử sử dụng động tác đó vài lần sau đó, nhưng không biết cái này có hiệu nghiệm gì thật hay không.
Sức khỏe của Vương Tiểu Xuyên ngày một tốt hơn, gia đình của Kế Hoan cũng vậy.
Kế Hoan phát hiện ra rằng Hắc Đản có thể phân biệt màu sắc!
Lần đầu tiên Kế Hoan mua quần áo quấn tã cho Hắc Đản, anh đã rất bối rối, sau đó quyết định chọn một chiếc tã màu xanh lá cây ở cửa hàng đồ mẹ và bé, bây giớ nhớ lại, anh thắc mắc không biết có phải là trùng hợp hay không, bởi sau khi trở về, ông nội thay tã cho Hắc Đản cũng sử dụng cái màu xanh, thậm chí khi dì Vương tặng đồ, dì cũng chọn một cái áo màu xanh lá. Kết quả là, sau khi được bọc trong tã lót màu xanh lá quá lâu, Hắc Đản đã quen với màu này, hắn biết đồ có màu xanh là của mình.
Khi Kế Hoan đang ngồi trong sân, Hắc Đản thì nằm ngoan trong vòng tay phơi nắng, anh vô tình chỉ vào mấy bộ quần áo đang phơi trong sân rồi trêu hỏi cái nào là của Hắc Đản, Kế Hoan không ngờ Hắc Đản sẽ trả lời, dù sao thì Hắc Đản vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng thật bất ngờ: đôi mắt quầng trắng của Hắc Đản dán chặt vào chiếc áo khoác đệm màu xanh lá cây duy nhất bên trong.
Đó cũng là lần đầu tiên Kế Hoan cảm nhận được phản ứng của Hắc Đản.
"Người ta nói người da đen ở nước ngoài thích màu sắc phóng đại như đỏ tươi hay xanh lục, Hắc Đản, chẳng lẽ cháu thật sự là người da đen..." Nhìn chằm chằm vào hai con mắt to tròn trắng dã, Kế Hoan nhịn không được muốn nhéo mặt Hắc Đản,
Quả nhiên, anh chỉ sờ được vào một khuôn mặt nhỏ lạnh băng, xúc cảm không tốt lắm, nhưng ngón tay của Kế Hoan vẫn không rời đi, anh vẫn kiên định chạm vào, cũng không biết đã động vào đâu, Hắc Đản đột nhiên nở nụ cười.
Tiếng cười của Hắc Đản rất đặc biệt, đó là Hô hô ~” “Hô hô ~”. Thoạt nghe có vẻ lạ, nhưng sau khi nghe một thời gian dài, anh lại thấy nó khá dễ thương.
Hơn nữa lần này Hắc Đản cười không phải là kiểu bắt chước kín đáo như trước đây, Hắc Đản lần này cười rất khoa trương, vặn vẹo cả người, suýt nữa thì nhảy ra khỏi nôi, Kế Hoan thầm nghĩ: Có lẽ mình chạm điểm ngứa của thằng bé cũng nên.
Chà, hóa ra Hắc Đản cũng bị ngứa cơ đấy.
Có lẽ là cảm thấy Hắc Đản bình thường phản ứng quá ít, Kế Hoan bắt đầu chuyên tâm moi thịt ngứa trên người Hắc Đản, Hắc Đản bị anh lăn lộn hồi lâu, sau cùng đã xuất hiện thêm một loại phản ứng khác: đó là nhìn thấy Kế Hoan thì cười.
Thêm lần nữa, Kế Hoan lại phát hiện ra một ưu điểm của Hắc Đản: Hắc Đản rất thông minh.
Nhận ra sở dĩ mình trêu ghẹo này giờ chỉ vì muốn nó cười, để khỏi bị “hành hạ”, Hắc Đản chỉ đành “cười”.
Sau phát hiện này, việc huấn luyện Hắc Đản của Kế Hoan trở nên "ngắn gọn và thô bạo" hơn, khi một đứa trẻ bình thường nên khóc, Kế Hoan sẽ cố gắng làm cho Hắc Đản khóc;
Những lúc này, Hắc Đản từ đứa bé "ngoan ngoãn" không quấy khóc đã thành một cái "Đại ác ma" nhõng nhẽo lật trời, không thích là lại khóc!
Hắc Đản hiện tại rất kén ăn, không thích uống sữa bột ngoại, chỉ yêu thích hàng nội! Thằng bé sẽ khóc ré lên nếu được đút uống sữa bột nhập khẩu, chỉ đặc biệt thích uống một loại sữa bột trong nước có tên nghe rất nguy hiểm. Tuy nhiên, theo phân tích của Kế Hoan, thứ Hắc Đản thích không phải mùi vị hay nhãn hiệu, mà đơn giản là vì bình sữa đó có màu xanh! Hành vi “phân biệt đối xử” này không biết là tốt hay xấu, Kế Hoan bắt đầu thử cho thằng bé ăn thêm thức ăn bổ sung, dựa theo sự phát triển của trẻ sơ sinh bình thường mà thêm vào, đầu tiên là ngũ cốc, sau đó là nước rau củ xay... Chẳng bao lâu sau, vấn đề lại xuất hiện: bé chỉ thích ăn rau xanh nghiền nhuyễn, chỉ chọn đồ có màu xanh mà nuốt, còn khi cho bé ăn cà rốt xay nhuyễn hay thịt bằm đều bị nhá ra ngoài.
Không thể không nói, thằng nhãi này đúng là khó chiều.
Cuối cùng, ngay cả mẹ của Vương Tiểu Xuyên cũng biết thói xấu của Hắc Đản, bà nảy ra một sáng kiến, hộp sữa vẫn là hộp sữa cũ, còn sữa bột bên trong thì thay bằng sữa bột khác là được. Còn việc không thích ăn thịt sao? Đổi đĩa! Khi bộ đồ ăn nhỏ của Hắc Đản được chuyển hết sang màu xanh lá cây, Hắc Đản không còn kén ăn nữa, hàng ngày được đút ăn sẽ rất ngoan ngoãn, ăn đến miếng cuối cùng còn liếʍ đĩa, điều này đặc biệt tiết kiệm nước...
Giống như những đứa trẻ khác, thằng bé thích nghe kể chuyện, nhưng không giống như cha mẹ của những đứa trẻ khác... Ông của Kế Hoan không kể chuyện cổ tích, ông chỉ biết đến Bình thư, vì vậy Hắc Đản ngày nào cũng nghe Bình thư rồi chìm vào giấc ngủ.
Đương nhiên, Hắc Đản còn quá nhỏ, nghe không hiểu nội dung, nhưng điều này không cản được việc thằng bé thích nghe người khác nói chuyện, mỗi khi lão nhân gia nước miếng tung bay, kể đến đoạn cao trào, Hắc Đản có thể ngọt ngào ngủ say được rồi.
Mỗi ngày Hắc Đản ngủ rất lâu, thậm chí lâu hơn một chút.
Dường như thằng bé ngày càng giống một đứa trẻ bình thường—ngoại trừ ngoại hình.
Nhà của Kế Hoan vốn có một chiếc gương, nhưng Kế Hoan cũng đã mang nó vào nhà kho vài ngày trước: Hắc Đản, thằng quỷ con trong lúc khám phá lãnh thổ, vô tình nhìn thấy chiếc gương, rồi sau đó sợ hãi khóc òa lên một mình.
Khi biết chuyện này, Kế Hoan mới đầu còn cười, sau đó cười không nổi nữa, chỉ có thể lặng yên cất gương đi, sau đó hết lần này đến lần khác ôm cậu dỗ dành, nhưng Hắc Đản vẫn khóc như bình nước tưới.
Bất lực, Hắc Đản được họ nuôi cũng chẳng lớn gan được mấy, lần này quả nhiên bị dọa sợ rồi. Kế Hoan có dỗ thế nào cũng không có tác dụng. Cuối cùng, ông nội đành mang ra "vũ khí sát thủ" của mình - một bát nhỏ rau xanh nghiền nhuyễn, khiến Hắc Đản nín khóc mỉm cười, miệng nhỏ há tođi ăn rau nghiền.
Hắc Đản lớn lên từng ngày.
Mẹ của Vương Tiểu Xuyên đã giúp Hắc Đản xử lý chuyện hộ khẩu, nếu mọi chuyện thuận lợi, một thời gian nữa thân phận của Hắc Đản cũng sẽ minh bạch hơn, tuy rằng sau này nhất định sẽ có rất nhiều phiền toái, nhưng nếu giải quyết từng việc một, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Kế Hoan nghĩ như vậy, ông nội có lẽ cũng nghĩ như vậy, về phần Hắc Đản... hắn cái gì cũng không nghĩ, chỉ chuyên tâm trưởng thành.
Uh...nó có thể bò.
Bé bò giỏi hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường cùng tuổi, nhanh nhẹn và vững vàng, ngày nào cũng bò trên giường, ngay cả khi đi ngủ vào ban đêm, Kế Hoan thường xuyên cảm thấy bé đang bò. Tuy nhiên, khi năm thứ ba trung học sắp đến, bài tập về nhà đã khá nặng, thỉnh thoảng anh còn phải làm việc trong viện dưỡng lão vào ban đêm, về cơ bản, Kế Hoan sẽ ngủ một giấc thật say khi trở về, nên không hề để ý đến cuộc sống ban đêm của Hắc Đản, cho đến một ngày nọ——
Như thường lệ, ngày hôm đó Kế Hoan từ viện dưỡng lão đi làm về, tâm trạng của anh không được tốt lắm, trong viện dưỡng lão đột nhiên bùng phát bệnh cảm, để ngăn ngừa bệnh tình lan rộng, viện dưỡng lão bắt đầu chấn chỉnh công tác vệ sinh của toàn bệnh viện, với tư cách là nhân viên cấp cơ sở, Kế Hoan đương nhiên là lực lượng chính trong kế hoạch. Không biết có phải bởi vì mấy ngày nay thi cử và làm việc quá nhiều hay không, anh về đến nhà liền cảm thấy người hơi lạnh, chưa ăn mấy miếng liền ngủ thϊếp đi, buổi tối cảm thấy trên giường Hắc Đản cứ bò lổm ngổm, nhưng anh cũng chẳng có sức quản, cứ như vậy ngủ đến rạng sáng.
Khi tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của Kế Hoan là sảng khoái, sau khi sờ trán, nhiệt độ nóng bỏng đã biến mất, vì vậy anh vội vàng nhìn sang Hắc Đản, thấy Hắc Đản đang ngủ bên cạnh mình, cùng một vũng bột đen đang nằm yên dưới bàn chân nhỏ của Hắc Đản.