"Nơi đó rất xa sao?" Đứng bên đường, nhìn những người xếp hàng phía sau mình lần lượt lên taxi, Kế Hoan quay đầu lại nhìn A Cẩn.
"Hmm...sao lại thế này..." Lông mày A Cẩn hơi nhăn lại, tay phải khẽ vuốt cằm.
Khóe miệng Kế Hoan hơi nhếch lên.
Lúc này, anh bỗng cảm thấy yên tâm đến lạ.
Đêm nay phát sinh quá nhiều chuyện, anh đột ngột từ bỏ thế giới nhân loại quen thuộc để đến một nơi hoàn toàn khác, mặc dù có rất nhiều thứ quen thuộc, nhưng bản chất lại biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Sự tồn tại của bất kỳ kẻ nào ở đây cũng có thể khiến Kế Hoan quỳ gục xuống với đôi chân yếu ớt, cùng với bất đồng ngôn ngữ, tình huống mơ hồ... Hơn cả, A Cẩn trông rất khác so với bình thường.
Nhận ra bản thân lạc lõng vô cùng khi bước vào thế giới này, Kế Hoan không khỏi bối rối.
Thẳng đến vừa nãy, phát hiện A Cẩn cũng sẽ cảm thấy bất ngờ, nhận ra A Cẩn không phải lúc nào cũng có thể kiểm soát được mọi chuyện, Kế Hoan đột nhiên bình tĩnh lại.
"Có vẻ như tình hình đã thay đổi." A Cẩn nghiêng nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn bầu trời. Trăng lưỡi liềm màu tím lên cao, bầu trời chuyển từ xanh trong sang đỏ tía.
Ra hiệu cho Kế Hoan đi theo mình, A Cẩn quay người đi về phía con hẻm tối tăm bên cạnh.
Rõ ràng chỉ là một con hẻm nhỏ, nhưng ở đây mang đến cảm giác tách biệt với phần còn lại: sự khác biệt kỳ lạ này không đến từ khung cảnh đường phố hai bên đường, cũng không giống như cửa hàng nhỏ được trang hoàng rực rỡ xung quanh, con hẻm này mang lại cảm giác bí bách vô hình. Kế Hoan không biết những cửa tiệm ở đây kinh doanh gì, chỉ thấy tất cả đều đóng cửa. Chỉ có một cửa hàng trông hơi cũ nát là đang hoạt động, ngoài cửa còn có một nhóm ma vật tụ tập.
Chir là, những kẻ này nhìn kiểu gì cũng trông không giống người tốt.
Quần áo thì kỳ quái, lộ ra hình xăm cũng khuyên xỏ trên khắp cơ thể, cộng thêm mấy kiểu tóc như hip hop những năm 90. Trông chẳng khác nào đám đòi nợ thuê chầu chực trước nhà con nợ đòi tiền...
Kế Hoan trầm mặc đi theo A Cẩn, anh không hiểu vì sao A Cẩn lại tới nơi như vậy, nhưng không lựa chọn hỏi ra.
Kế Hoan và ông nội mặc áo choàng dày, xách hành lý đi theo A Cẩn.
A Cẩn bước thẳng về phía cửa hàng tạp hóa.
Dù không lộ rõ
khuôn mặt nhưng sự tồn tại của A Cẩn trông khá tách biệt trong con hẻm này: trên người khoác một chiếc áo choàng bằng chất liệu khá tốt, phần tây trang để lộ ra ngoài gọn gàng, không có lấy một vết nhăn. Lúc bước lên bậc thang, ai đó bất ngờ ném nửa điếu thuốc còn đỏ lửa qua như thể vô ý, A Cẩn thoải mái giẫm lên.
Đôi chân vừa dập tàn thuốc không hề dừng lại, đôi giày da dẫm lên từng bậc cầu thang, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
A Cẩn kéo áo choàng xuống, khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đen tuyền lập tức hướng về phía lão bản đang xem TV phía sau quầy.
Kế Hoan đi theo hắn, cũng nhìn thấy "người" duy nhất ở đây.
Đó là một người phụ nữ béo với khuôn mặt sáng bóng, cô ta vừa hút thuốc vừa ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng lại cười phá lên. Miệng tô một lớp son dày khiến Kế Hoan khó mà nhìn rõ được ngũ quan. Ti vi cô ta xem đang chiếu một chương trình đối kháng bạo lực.
Hai bên tham gia rõ ràng là ma vật. Không giống như quyền anh, judo và các môn thể thao đối kháng khác, đây là cuộc chiến cực kỳ đẫm máu. Ánh mắt Kế Hoan liếc qua phía màn hình, một tuyển thụ vừa vặn đang cắn rách cổ đối thủ, người phụ nữ trong cửa hàng, khán giả trong ti vi há to miệng reo hò!
Cô ả thản nhiên cầm lấy chai rượu giảm giá trên quầy bằng một tay rồi tu ừng ực. Sau khi đã no nê, cô ta mới bắt đầu dời ánh mắt đến mấy vị khách vừa xuất hiện .
"ρξБТФ·ΨΧ?" (Mua gì đây, tiểu bạch kiểm?)
Đương nhiên Kế Hoan không hiểu cô ta nói gì, người trả lời là A Cẩn.
Đứng bất động, không có ý định chạm vào bất kỳ sản phẩm nào trong cửa hàng, đôi mắt bình lặng của A Cẩn chăm chú vào người phụ nữ đối diện.
"φхчоэымь." (Tôi cần người đưa đến Diệp Pháp.)
Giọng A Cẩn khi nói loại ngôn ngữ này nghe trầm hơn so với bình thường, khiến người khác có cảm giác như đang bị thôi miên.
Người phụ nữ đang định ném cái chai rỗng vào thùng rác bống quay ngoắt đầu sang một bên, chiếc chai rỗng không rơi vào thùng rác mà lăn xuống dưới chân Kế Hoan.
Kế Hoan nhặt cái chai lên, bỏ vào thùng rác.
Tưởng như chỉ là một hành động đơn giản, nhưng chỉ có trời mới biết khó khăn đến mức nào.
Người phụ nữ này mạnh hơn những ma vật anh gặp vừa nãy.
Cô nàng tựa hồ hoàn toàn không chú ý đến sự hiện diện của Kế Hoan, đôi mắt ti hí chỉ chăm chăm vào A Cẩn.
"εζЙЙИКШЪСμ." (Không ai muốn đến nơi đó cả.)
Vẻ mặt A Cẩn rất bình tĩnh. Những ngón tay mảnh khảnh thò vào chiếc áo choàng bên hông. Khi rút tay ra, hắn ấn ba thỏi vàng lên quầy trước mặt người phụ nữ.
Mặt quầy tối đen với những vết dầu cũ đã sạm mờ. A Cẩn đặt thỏi vàng xuống mà không để ngón tay chạm vào bề mặt quầy, rồi rút tay về.
Đôi mắt bình tĩnh quan sát thái độ của bà chủ.
Nắm lấy một trong những thỏi vàng, người phụ nữ cắn một miếng, hai hàm răng thẳng tắp lộ rõ sự sắc bén. Trên thực tế, thỏi vàng cũng bị cắn đứt một mẩu nhỏ. Cô ta nhìn kỹ vào mẩu vàng bị vỡ, gật gật đđặ, đặt hai miếng vàng lại trong tay với nhau rồi nhào nặn. Một lúc sau, một quả bóng vàng thành hình xuất hiện trong lòng bàn tay.
"ρβΨΧ. Ⅴ Шυ." (Ba đồng không đủ, năm đồng.) Cô ta giơ năm ngón tay ra.
"Ⅶφβα.цгппрмы." (Bảy đồng, chở thẳng đến nhà ta.)
Vươn tay ra, A Cẩn lấy ra thêm hai thỏi vàng từ trong áo choàng.
Khẽ liếc mắt cảnh giác nhìn A Cẩn, người phụ nữ bất ngờ rống lên một tiếng, ngay sau đó có người đẩy cửa chạy vào.
Kẻ nọ là một ma vật cao lớn lực lưỡng, phần trên không mặc quần áo, lộ ra hình xăm tối tăm kỳ lạ, chỉ tiếc những vết sẹo ngang dọc chồng chéo đã phá hủy đường nét của bức tranh. Vẻ mặt hung dữ nhìn bọn họ với vẻ bất thiện.
Người phụ nữ nói điều gì đó với anh ta, người đàn ông nhìn A Cẩn và những người khác, gật đầu, rồi bước chân đi ra ngoài.
"Đi theo hắn." A Cẩn nói với Kế Hoan.
"A?" Kế Hoan nghi hoặc.
"Đó là tài xế của chúng ta, hắn sẽ trực tiếp chở chúng ta." A Cẩn mỉm cười, đi ra ngoài.
Kế Hoan vội vàng đỡ lấy ông nội, thu dọn hành lý, đi theo người đàn ông tóc vàng và A Cẩn ra khỏi cánh cửa nhỏ hẹp của cửa hàng.
Khi đi xuyên qua đám người ở cửa, những kẻ đang ngồi trò chuyện ở đó ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, khiến Kế Hoan liên tưởng đến loài rắn độc với đôi lòng đen vô cảm, lặng im nằm rạp không tiếng động rình mò con mồi.
Người đàn ông tóc vàng dẫn họ thẳng đến một chiếc xe tải tồi tàn, mở cửa sau, không hề có ý định giúp khách xách hành lý mà đi về phía trước, mở cửa rồi ngồi vào ghế lái.
Kế Hoan vội vàng cùng ông nội đem hành lý và Đại Bạch đặt vào trong xe, bên cạnh có một hộp đựng đồ bẩn thỉu, dưới đáy là lượng lớn chất lỏng màu đỏ đen đã khô. Kế Hoan liếc mắt một cái, nâng tay dịch túi sang một bên.
Sau khi cất hành lý, anh kéo ông nội ra ghế sau ngồi xuống, túi sữa bột của Hắc Đản chất đầy hàng ghế sau, bất đắc dĩ, anh đành phải ngồi ở hàng ghế thứ hai cũng A Cẩn.
Ngay khi cửa xe đóng lại, người đàn ông tóc vàng khởi động xe, với một tiếng rồ ga đanh tai, chiếc xe bán tải tồi tàn bay ra khỏi con hẻm tối tăm!
——
Xe chạy rất nhanh, lại thường ngoặt trái ngoặt phải, thậm chí phanh gấp mấy lần, dù bình thường sức khỏe Kế Hoan có tốt đến mấy thì vẫn có chút chịu không nổi, phải lấy lọ thuốc say tàu xe từ trong túi ra, ông nội một viên, mình một viên. Vốn muốn hỏi A Cẩn có cần không, anh chợt nhận ra khi họ đang xây xẩm mặt mày, A Cẩn không biết lấy một tờ báo cũ từ đâu ra, chăm chú đọc, thần thái vô cùng thản nhiên, không hề có chút dấu hiệu bất ổn trước kỹ năng của lái xe, Kế Hoan lặng lẽ thu lại lọ thuốc.
Hắc Đản có chút choáng váng, nhưng Kế Hoan không dám cho thằng bé uống thuốc, nhẹ nhàng xuyên qua lớp áo choàng vuốt ve an ủi. Tiểu Đản Đản nằm bệt lên ngực chú mình một hồi, rốt cuộc cũng có chút khí lực hơn. Chú ý tới thắng nhỏ bắt đầu cọ quậy, Kế Hoan mới vén áo choàng lên, để lộ cái đầu nhỏ của Hắc Đản.
Cái miệng nhỏ mở ra khép lại, Hắc Đản ra hiệu mình đói bụng.
Ông nội nhanh chóng lấy ra lon sữa bột từ cái túi sau lưng, đổ bột vào cốc giữ nhiệt, khéo léo làm xong bình sữa nhét vào bàn tay nhỏ của Hắc Đản. Tiểu Đản Đản thoải mái ngồi trong vòng tay chú mình bú sữa.
Nước dùng để pha sữa bột cho Hắc Đản vẫn còn, Kế Hoan uống một hớp rồi đưa cốc nước cho ông nội ngồi ở ghế sau, ông nội cũng lập tức uống mấy ngụm.
Cả nhà đã uống gì đó, A Cẩn ở bên cạnh cũng không thể bỏ qua, Kế Hoan lấy trong túi ra một cốc nước giữ nhiệt và một túi trà nhỏ, pha một cốc trà đơn giản, A Cẩn không nề hà nhận lấy.
“Cảm ơn.” A Cẩn nhìn cốc giữ nhiệt trong tay, ngửi mùi trà rồi nhấp nhẹ. Khẽ quay đầu, A Cẩn đang cầm cốc giữ nhiệt lập tức bắt gặp ánh mắt của thằng nhóc nào đó.
Hắc Đản căng thẳng nuốt xuống vài ngụm sữa.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, ánh mắt A Cẩn quay lại trên trang báo.
Tiếng nhạc trong xe vang lên ầm ĩ, chiếc xe tải đổ nát xóc nảy, xung quanh rõ ràng vô cùng ồn ào nhưng một số ít hành khách ngồi ở ghế sau vẫn tự sắp xếp khá ổn. Trái ngược hoàn toàn với sự hối hả và nhộn nhịp lúc mới đến, là cảm giác yên bình khi thời gian trôi qua.
Mặc dù A Cẩn, người mà nó sợ nhất đang ở ngay bên cạnh, nhưng có chú mình đang ngay cạnh nên Hắc Đản cũng không còn sợ hãi như vậy nữa.
Sau khi uống sữa xong, nhóc bắt đầu muốn chơi với chú, đôi bàn tay nhỏ nhắn màu đen nắm lấy ngón tay Kế Hoan. Đây là một đứa trẻ cực kỳ dễ dỗ dành, chỉ cần đưa ngón tay cho nhóc nắm chơi là có thể xong một ngày. Nhưng Hắc Đản ngoan như vậy lại có chút đáng thương, sau khi nghĩ lại, tình huống hiện tại không thích hợp với những thứ khác, Kế Hoan lục túi, lấy ra một cuốn sách.
Đó là cuốn sách đọc viết anh từng mua cho Hắc Đản ở thị trấn bên cạnh.
Lần này khi ra ngoài, anh không mang theo nhiều đồ đạc của mình mà cố gắng mang theo thật nhiều những gì liên quan đến Tiểu Đản Đản, trong đó có mấy cuốn sách xóa mù chữ. Mặc dù biết sau này có lẽ sẽ không cần đến, Kế Hoan vẫn cố nhét chúng vào túi bên trong.
Kế Hoan ôm Hắc Đản tựa ngực mình, đặt cuốn sách trước mặt thằng nhóc rồi mở ra.
Bức tranh đầy màu sắc xuất hiện, đôi mắt tròn trắng của Hắc Đản bỗng mở to!
Trang đầu tiên là thứ Hắc Đản quen thuộc nhất: trứng gà.
“Trứng gà.” Khi Kế Hoan nói ra hai chữ này, móng vuốt nhỏ của Hắc Đản không ngừng huơ lên.
Đây là một cuốn truyện với nhân vật chính là một quả trứng gà được nhân cách hóa, giới thiệu những điều xảy ra trong cuộc sống qua góc nhìn của một quả trứng gà. Nó có hình ảnh và bính âm, trên mỗi trang cũng có kèm một nút nhỏ. Nếu nhấn vào sẽ có âm thanh và nhạc đệm!
Sự chú ý của Hắc Đản ngay lập tức tập trung vào cuốn sách.
"Ồ, đây là sách dành cho trẻ em à?" Ngay lúc Kế Hoan đang đọc sách cùng Hắc Đản, giọng A Cẩn bỗng vang lên từ bên cạnh. Khi ngẩng đầu lên, Kế Hoan mới nhận ra không biết từ khi nào, A Cẩn đã gấp tờ báo lại, đặt nó sang một bên, vô cùng thích thú nhìn cuốn sách trên tay mình.
Sống với nhau nhiều ngày như vậy, Kế Hoan cảm thấy mình vẫn chưa hiểu hết về A Cẩn, cùng lắm chỉ nắm được một trong số ít sở thích của hắn: đọc sách.
Hắn có thể đọc rất lâu những tờ báo cũ kỹ, cái này có thể hiểu, nhưng cuốn sách anh đang cầm bây giờ là cuốn sách dành cho con nít...
Sự thật chứng minh, A Cẩn hình như rất có hứng thú với sách dành cho trẻ em.
Hắn chủ động tiến lại gần Kế Hoan, xem nội dung trên trang.
"Rất thú vị... Nhưng nhóc này... kể cả em , sau này thứ cần học chính là ngôn ngữ ở đây." Ngụ ý nội dung trong sách này không có mục đích sử dụng.
"Ta biết, nhưng..." Kế Hoan gật đầu, anh vừa định nói tiếp, A Cẩn lại lên tiếng.
"Nhưng cuốn sách này không hề lãng phí. Trên đường tôi không có việc gì làm. Hay để tôi dạy em tiếng địa phương theo nội dung trong cuốn sách này nhé?"
Đối với Kế Hoan hiện tại, lời đề nghị của A Cẩn chính là điều bản thân cầu còn không được, vậy nên quyển sách nhanh chóng được chuyển từ tay Kế Hoan sang tay A Cẩn, người dạy học từ Kế Hoan cũng chuyển thành A Cẩn, còn người được dạy lại từ Hắc Đản biến thành Kế Hoan.
A Cẩn dạy rất cẩn thận. Hắn không chỉ dịch các danh từ tương ứng sang từ vựng địa phương mà còn viết cả định nghĩa vào sách (←dùng bút màu nước mà Kế Hoan mua cho Hắc Đản ==-=). Mỗi lần A Cẩn giảng xong một phần, Kế Hoan liền dùng biện pháp ghép vần để ghi chú vào trong sổ.
Kế Hoan là một học sinh giỏi. Trong quá trình lái xe, anh đã nắm vững cách phát âm của hầu hết các từ vựng trong cuốn sách này.
Kế Hoan tập trung học tập đến mức không để ý, tiếng nhạc trong xe đã im bặt từ lúc nào, người đàn ông tóc vàng trước mặt thỉnh thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu, vẻ mặt rất kỳ quái.
Bất tri bất giác, cuốn sách thuận lợi rơi vào tay A Cẩn, trong khi Kế Hoan đang cầm một cuốn sổ nhỏ, im lặng ghi nhớ từng chữ.
Hắc Đản bất bình trừng mắt kẻ trộm sách tranh nhỏ của mình hồi lâu, sau cùng không cẩn thận mà ngủ quên mất.
Kế Hoan dành thời gian còn lại để đọc thuộc lòng và ghi nhớ từ mới. Khi bầu trời ngày càng tối hơn, khung cảnh xung quanh càng trở nên vắng vẻ. Nhiệt độ buổi chiều dễ chịu bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Mấy người họ lúc này đều quấn áo choàng, nhìn ra ngoài cửa sổ, Kế Hoan khó khăn quan sát, bên ngoài dường như đã biến thành sa mạc.
Anh nhìn thấy một nhóm động vật hoang dã chạy ngang qua bên ngoài xe, nhưng trước khi chúng kịp đến gần, người lái xe phía trước không biết dùng cách gì, những con thú hoang với đôi mắt đỏ rực đột nhiên bỏ chạy.
Sau đó Kế Hoan có gặp lại bọn chúng một lần, hình như chúng đang cắn xé thứ gì đó trong một chiếc ô tô ven đường.
Chiếc xe tải của người đàn ông tóc vàng chạy qua, tầm mắt A Cẩn bình tĩnh không chút gợn sóng, chỉ chăm chú vào cuốn sách trên tay.
Một lúc sau, một bức tường cao bất thường đột ngột xuất hiện ngay bên trái họ, vầng trăng lưỡi liềm màu tím treo trên bầu trời cũng bị che khuất.
Chiếc xe tải chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc tòa nhà màu đen với bốn bức tường đã bị bỏ lại phía sau.
Lái xe được một lúc, bên trái xuất hiện một tấm biển chỉ dẫn rách nát, Kế Hoan cuối cùng cũng nhìn thấy dấu hiệu có người sinh sống.