Ma Vương

Quyển 1 - Chương 1: Điểm đến của A Cẩn

 QUYỂN 1: Mạn Đà La Đen

Chương 1: Điểm đến của A Cẩn

Trên con đường mà nhóm Kế Hoan đi khá vắng vẻ, có vẻ như đó chỉ là một trong vô số con đường thông đến không gian thứ nguyên. Đồng thời, khi ra khỏi thông đạo, Kế Hoan nhận ra xung quanh có rất nhiều lối ra khác, những ma vật bước ra từ con đường đều phải thống nhất đi vào một lối đi chung. Cứ như vậy, nhóm Kế Hoan cùng một đội ma vật nữa là những người cuối cùng xếp hàng rời khỏi đường hầm tối tăm.

Khoảng năm phút sau, Kế Hoan choáng váng trợn to mắt nhìn khoảng không gian trước mặt:

Trước mặt anh bây giờ là một quảng trường rộng lớn.

Rộn ràng nhộn nhịp, khắp nơi là những quán ven đường, bán đồ ăn, quần áo, ô dù... Nhìn vào vô cùng chói mắt, xe cộ đi đi lại lại tấp nập. Kế Hoan suýt chút nữa tưởng rằng mình đang ở ga xe lửa!

Kế Hoan nhìn thấy ma vật hồi nãy đi trước họ cũng đang ở trên quảng trường. Một nhóm chủ quầy hàng đang vây quanh y. Ma vật tội nghiệp không ngừng bị kéo đi chỗ này chỗ kia.

Cuối cùng kẻ nọ lại đi theo một người phụ nữ cao lớn, nhưng giống như bị dùng vũ lực bắt đi hơn là tự nguyện.

Bị làm thịt—trong lúc nhất thời, ba chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu Kế Hoan.

Khi lần đầu tiên đến một thành phố lớn xa lạ, dân quê là con mồi dễ dàng lừa gạt. Điều này đúng trong thế giới con người, không ngờ ở giới ma vật cũng chẳng có mấy khác biệt.

Kế Hoan có chút lo lắng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Ngẩng đầu lên, anh nhìn về phía sườn mặt A Cẩn.

Quả nhiên, những tên ma mới phía trước lần lượt bị bắt đi, có người bị lôi đi mua quần áo, có người bị bắt đi mua đồ ăn, có người bị kéo thẳng lên xe.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt nhóm Kế Hoan..

Những kẻ bán hàng rong đang vắng khách đột ngột vây quanh con mồi.

Khoảnh khắc những người này đến gần, Kế Hoan lập tức biết tại sao những ma vật trước đó lại bị bắt đi dễ dàng như vậy: Uy áp! Nó là một loại áp lực tỏa ra của ma vật cấp cao hơn, tất cả ập đến như thủy triều thay nhau bao lấy Kế Hoan.

May mắn thay, đối phương chỉ nhìn anh một lần, sau đó tập trung toàn bộ lực chú ý vào A Cẩn.

"ΨЛρ?" Họ nói chuyện với nhau bằng một loại ngôn ngữ mà Kế Hoan hoàn toàn không hiểu được.

Áp lực tạo ra của năm, sáu con ma vật xung quanh là khá lớn, đặc biệt là khi bất đồng ngôn ngữ, chả trách mấy ma vật phía trước lại nhanh chóng chọn một kẻ để đi theo, đối với chúng mà nói, thoát được khỏi tình huống áp lực trước mặt càng sớm càng tốt quan trọng hơn bất kỳ điều gì.

A Cẩn đã bị bao vây.

Chúng không để tâm đến Kế Hoan và ông nội đang đứng đằng sau A Cẩn, mấy kẻ này chỉ chăm chăm bao vây họ.

Khi nhận ra có điều gì đó không ổn, Kế Hoan phát hiện nhóm của mình đã bị những con ma vật này, cố ý hoặc vô tình tách ra khỏi nhóm phía sau.

Áp lực bởi ma vật cấp cao khá kinh người, cơ thể anh đau nhức dữ dội, chân bắt đầu nhũn ra, nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để kiềm chế. Trong lúc nhất thời không ai có thể nhìn thấu hoàn cảnh của Kế Hoan.

Lúc này, A Cẩn lại nói với anh:

"Vẫn có thể rời đi chứ?"

Kế Hoan gật đầu thật mạnh.

"ξЩЕАωРΔ." Giây tiếp theo, một ngôn ngữ kỳ lạ đột nhiên phát ra từ miệng A Cẩn.

"мρφφЛЫ!" Lời này vừa nói ra, mấy con ma vật lập tức quay đầu lại, bất lực buông tha bọn họ, gia nhập vào đám đông vướng víu phía sau.

A Cẩn nhân cơ hội dẫn Kế Hoan đi về phía bên phải. Họ tiếp tục gặp phải một số ma vật trên đường. Sau khi A Cẩn lặp lại những lời vừa rồi, không ai ngăn cản họ nữa. Họ quay lại và đi đến một nơi trông giống như điểm dừng xe buýt.

Đó thực sự là trạm xe buýt!!

Một chiếc xe tương tự như xe buýt nhưng lớn hơn chạy tới không lâu sau đó, ma vật đứng rải rác xung quanh lên xe buýt một cách có trật tự.

A Cẩn cũng đưa Kế Hoan và những người khác lên xe. Họ đến sớm, sau khi lên xe, A Cẩn đi thẳng về phía ghế gần cửa sổ ở hàng cuối cùng rồi ngồi xuống.

“Ngồi đi.” Nhìn Kế Hoan vẫn ngơ ngác đứng ở giữa xe, A Cẩn chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Kế Hoan nhìn quanh, thu dọn hành lý, đỡ ông nội ngồi xuống.

"Anh... biết ngôn ngữ ở đây?" Nghĩ đi nghĩ lại, Kế Hoan vẫn hỏi.

"Ừ." A Cẩn vui vẻ thừa nhận.

"Anh vừa mới nói cái gì? Vì cái gì đột nhiên nhóm ma vật kia giải tán?" Kế Hoan có chút tò mò.

"Tôi nói với họ rằng tôi muốn đi xe buýt." A Cẩn trả lời.

"A?" Kế Hoan ngây ngẩn.

Sau đó anh thấy A Cẩn mỉm cười.

"Em từng nói với tôi: Lần đầu tới nơi xa lạ, đi xe buýt là cách an toàn nhất."

Kế Hoan sửng sốt một chút, nhớ lại trước khi biết A Cẩn là chủ nhân của ngôi nhà mình làm thêm, anh đã từng nói với hắn rằng mình từng đi xe buýt để tìm chị gái...

Khi nghe A Cẩn nói bản thân chưa từng đi tàu hỏa, anh đã hào phóng chia sẻ kinh nghiệm của mình. Một trong số đó là “xe buýt là lựa chọn an toàn nhất”.

"Những người đó muốn tôi lên xe của họ. Tôi nói với họ rằng tôi muốn đi phương tiện công cộng, sau đó mấy người đó tự động giải tán thôi."

A Cẩn thực sự nhớ kỹ. Hơn nữa không chỉ nhớ mà còn áp dụng rất thành thục!

Kế Hoan suy nghĩ: "Vậy sao anh biết nơi này có xe buýt..."

" Ở văn phòng đăng ký, khi đang trò chuyện với ma vật phụ trách, tôi thấy trên bàn có một bản đồ thông tin xe buýt. Không tính phí. Xe buýt ở đây miễn phí cho người mới đến, còn những người bị đưa đi thì không. Không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền. . . " A Cẩn nói, dường như nghĩ đến những người bên ngoài, liền khen ngợi Kế Hoan: "Phương pháp của em quả thực rất hiệu quả."

Kế Hoan không nói nên lời.

Bọn họ lên xe không lâu thì những ma vật cũng lần lượt xuất hiện. Ma vật dường như có thói quen bản năng là giữ khoảng cách nhất định với nhau, ngoại trừ nhóm Kế Hoan ngồi ở hàng cuối cùng, rất ít ma vật ngồi cùng nhau, luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Điều này khiến Kế Hoan có phần yên tâm.

Kỳ lạ thay, khi đối mặt với ma vật ở trạm kiểm soát hay khi bị bao vây bởi những ma vật vừa nãy, Kế Hoan cảm thấy khá khó chịu trước uy áp tỏa ra. Tuy nhiên, khi đối mặt với A Cẩn, anh chưa bao giờ cảm thấy khó chịu.

Có lẽ là vì trình độ của A Cẩn chưa đủ cao? Mặc dù cảm thấy rất không giống, nhưng hiện tại xem ra đây là cách giải thích duy nhất.

Ngay khi Kế Hoan tạm thời thở phào khi thoát được đám ma vật kia, ma vật mềm nhầy nhụa mà anh nhìn thấy trên đường tới đây cũng lên xe buýt.

Ừm... Sở dĩ anh chàng này có thể tìm được xe buýt...

có lẽ là vì lũ ma vật bên ngoài không muốn làm ăn buôn bán với hắn mà thôi.

Không hiểu sao, khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu, Kế Hoan vội vàng ngừng lại.

Ngay khi con ma vật này xuất hiện, cả chiếc xe dường như đã đầy hơn.

Tuy nhiên đến cuối cùng, số lượng ma vật lên xe vẫn không quá nhiều. Trong số rất nhiều ma vật cấp S mới lần đầu tiên đến chiều không gian thứ nguyên, hầu hết chúng đã bị lũ ma vật ở bên ngoài kéo đi. Liệu có bao nhiêu ma vật mới đến có thể hiểu được ngôn ngữ ở đây như A Cẩn? Có bao nhiêu kẻ có thể chống lại uy áp của ma vật cấp cao?

Trong xã hội loài người, ma mới bị đè ép bắt nạt là điều diễn ra khá thường xuyên, điều đau khổ nhất có thể là mất mát tài sản, nhưng ở đây...

Kế Hoan không thể tưởng tượng được số phận của những ma vật đó.

Như cảm nhận được sự căng thẳng của Kế Hoan, ông nội lặng lẽ duỗi tay ra, trong khoảnh khắc hai tay chạm vào nhau, hai người nhận ra lòng bàn tay của đối phương đều đã lạnh băng.

Hắc Đản như nhận ra rằng xung quanh giờ đã an toàn. Nhóc vừa thò đầu ra khỏi áo choàng của chú mình, vừa ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt A Cẩn đang nhìn xuống, cả người nhóc nhanh chóng cứng lại.

May mắn thay, Kế Hoan luôn để mắt tới Hắc Đản, biết bọn họ có lẽ sẽ phải ngồi trên xe rất lâu, anh lập tức thả Hắc Đản đang bị buộc chặt trong ngực ra, đặt nhóc ngồi trên đùi mình. Tiểu ma vật sau khi được đưa cho chai sữa thì liền rúc vào dưới chiếc áo choàng của chú, ôm chặt lấy chai sữa uống lấy uống để.

Kế Hoan cũng uống một ít nước, lấy ra đồ ăn đã chuẩn bị trước đó, chia cho mọi người một ít, thưởng thức bữa ăn đầu tiên sau khi bước vào thế giới xa lạ này.

Trong lúc Kế Hoan và những người đang ăn cơm, xe cuối cùng cũng khởi động. Nó di chuyển rất nhanh, nhanh đến nỗi Kế Hoan vốn muốn nhân cơ hội quan sát không gian bên ngoài cũng không được.

Xe dừng lại ở nhiều nơi, thời gian dừng lại chỉ một khoảng thời gian ngắn, hầu như mỗi lần dừng lại đều có người đi xuống, trong số đó có những người quyết định trở lại xe, nhưng cũng có một số lựa chọn ở lại.

Lúc này Kế Hoan mới mơ hồ nhận ra chiếc xe này đang tìm chỗ ở cho đám ma vật mới tới, nó sẽ dừng lại ở rất nhiều địa điểm, nếu cảm thấy phù hợp thì ở lại, nếu cảm thấy không thích hợp hoặc muốn tiếp tục xem xét thì tiếp tục hành trình. Tuy nhiên, xe sẽ không dừng lại ở một địa điểm hai lần. Nếu chọn tiếp tục ở lại xe, bạn sẽ phải gánh chịu hậu quả “Qua thôn này không còn nhà trọ khác”.

Nhóm bọn họ xuống xe ở điểm dừng thứ mười.

Kế Hoan nghĩ rằng ngôi nhà mà A Cẩn nhắc đến chính là ở đây. Ngay khi anh nghĩ đây là nơi mình sẽ sống trong tương lai, tính toán xem xét nó một cách nghiêm túc, A Cẩn lại đưa Kế Hoan đến một cửa hàng ven đường.

Nơi này trông giống như cửa hàng điện thoại di động – bốn phía mặt tường được trưng bày đủ loại nhãn hiệu phong phú khiến Kế Hoan choáng váng trong giây lát. Ban đầu Kế Hoan còn cho rằng chúng chỉ có vẻ ngoài giống nhau, nhưng sau khi A Cẩn thanh toán một trong số đó, đưa cho Kế Hoan và giải thích cách sử dụng, anh phát hiện ra đó thực sự là một chiếc điện thoại di động!

Một chiếc điện thoại di động đến từ thế giới khác.

Sau khi nhận điện thoại, A Cẩn dẫn Kế Hoan đến cửa hàng quần áo bên cạnh. Hắn để Kế Hoan thay quần áo ban đầu thành quần áo địa phương, nhìn từ trên xuống dưới cẩn thận một lượt, yêu cầu Kế Hoan mặc áo choàng ban đầu của mình lên, sau đó mới hài lòng gật đầu và dẫn họ ra ngoài.

Khi bước ra ngoài cửa hàng, Kế Hoan lập tức nhận ra khác thường: hiện tại quần áo cùng áo choàng trên người nhìn rất giống những ma vật đang đi lại hai bên đường.

Bên trong mặc quần áo bình thường, để lộ cánh tay trái, phần còn lại của cơ thể được che phủ bởi một chiếc áo choàng. Tất cả những người ở đây đều mặc áo choàng! Phong cách ăn mặc này chẳng lẽ là truyền thống địa phương?!

Kế Hoan thầm nghĩ: Có vẻ như đích đến ban đầu của A Cẩn vốn là ở đây.

Nhưng sau đó anh nhanh chóng phát hiện ra mình đã đoán sai. Sau khi ra khỏi cửa hàng quần áo, A Cẩn lại đưa họ trở lại nhà ga. Nhưng lần này đích đến của họ không phải là bến xe buýt, mà là một chiếc ô tô nhỏ hơn đậu bên cạnh, Kế Hoan đoán rằng nó giống như taxi ở thế giới này.

Quả nhiên, chỉ với một động tác ngẫu nhiên của A Cẩn, "taxi" đi đến ngay trước mặt họ. A Cẩn cúi người xuống nói gì đó với tài xế. Sau đó, bất ngờ xảy ra:

Chiếc xe đậu trước mặt họ phóng đi ngay lập tức! ?

"Họ không muốn đi." A Cẩn nhún vai giải thích.

Hắn nhanh chóng gọi chiếc xe thứ hai. Tuy nhiên, ngay sau khi A Cẩn báo địa chỉ, chiếc xe đó cũng phóng đi.

Liên tiếp ba chiếc xe đều như vậy, Kế Hoan bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.