Diệp Nam im lặng một lúc, dáng vẻ cười tủm tỉm ban nãy biến mất hoàn toàn, nhìn qua có phần nghiêm túc, hoàn toàn khác với hình tượng ngày thường.
Nhưng lúc anh vừa định nói chuyện, dư quang lơ đãng liếc thấy cô không một tiếng động sán lại gần, nhất thời nhanh nhẹn dùng tay bịt chặt tai cô, sau đó nhẹ nhàng dùng lực đẩy cô cách xa từng bước, ngón tay trắng trẻo chọc chọc cô, "Đừng tới đây, điện thoại riêng tư không cho phép nghe lén." Tạm ngừng mấy giây, anh lại bỏ thêm một câu, "Phải tôn trọng người khác."
Ngữ Kỳ bĩu môi, ôm hai vai tựa vào một cạnh bàn ăn, nửa cười nửa không nhìn anh, "Trước mặt vợ chưa cưới của anh, công khai nói chuyện với người phụ nữ khác mà còn dám đòi quyền riêng tư? Ở trong mắt anh tôi khoan dung, độ lượng thế à?" Cô hơi nheo mắt, cũng học dáng vẻ của anh, dùng đầu ngón tay chọc chọc anh, "Mở loa ngoài lên."
Bên kia Lâm Văn Văn đợi hồi âm mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, khóe miệng không nhịn được căng cứng, tầm mắt nhẹ nhàng chuyển tới người Cố Phong bên cạnh, hạ thấp giọng nói với anh ta, "Tổng giám đốc Diệp hình như không muốn đưa cô Dương đi cùng."
Cố Phong im lặng ngồi trên sô pha, ngón tay thon dài vần vò trong mái tóc đen, giọng nặng nề nói, "Vốn là khúc mắc giữa ba người chúng ta, liên quan gì đến cô Dương, người ta vốn dĩ là một đôi, em chia rẽ bọn họ làm gì?" Dừng một chút, anh nhíu mày, "Vốn dĩ anh đã rất có lỗi với tổng giám đốc Diệp, em có thể bớt gây thêm phiền toái cho anh không?"
Lâm Văn Văn lạnh lùng cười, "Anh cho rằng lừa gạt chính là tốt cho cô Dương à? Bị lừa dối cái gì cũng không biết mới là điều làm tổn thương cô ấy nhất. Có phải cánh đàn ông các người đều nghĩ thế này không, chuyện bản thân làm ra mà không dám thẳng thắn, chỉ lừa gạt phụ nữ?"
"Thẳng thắn có điểm nào tốt? Chỉ mang đến sự đau khổ cho cả hai bên. Có những việc dù để nó chết thối trong bụng cũng không thể nói ra bên ngoài, nói ra là không có con đường cứu vãn, rốt cuộc em có hiểu hay không?" Cố Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đờ đẫn, "Anh đã sớm chia tay với anh ấy, hạ quyết tâm chung sống thật tốt với em, anh sẽ cố gắng yêu em, làm một người chồng tốt, làm một người cha tốt. Vì sao bây giờ em không tin tưởng anh?"
"Nếu là trước kia, anh nói tôi sẽ tin, nhưng hiện tại danh dự của anh ở trong lòng tôi là con số không, làm sao tôi có thể tin anh?"
Cố Phong nhìn cô một lúc lâu, thở dài rồi dời tầm mắt, "Văn Văn, điểm nào em cũng tốt, nhưng đôi khi thật sự quá tích cực, làm bị thương người khác cũng khiến bản thân bị đau khổ, tội gì phải thế?"
Lâm Văn Văn không thèm nhắc lại, mà một lần nữa để điện thoại sát vào tai, "Tổng giám đốc Diệp? Đề nghị ban nãy của tôi, ngài đồng ý không?"
Diệp Nam đang dùng bả vai kẹp di động, hai tay bận giữ chặt cửa toilet, thật vất vả khóa được cửa, anh hở phào nhẹ nhõm, xoay người tựa vào chậu rửa mặt, cầm lấy điện thoại, "Tôi —— "
Còn chưa nói thêm một từ bên ngoài vang lên giọng Ngữ Kỳ, lười biếng, "Diệp Nam, nếu cậu không đi ra, tôi sẽ uống sạch chỗ này, không chừa một hạt gạo cho cậu."
Thái dương Diệp Nam giật giật, ôm di động cũng gào lên với bên ngoài, "Cậu có bản lĩnh thì uống sạch đi! Xem ngày mai cân nặng đáp trả lại thế nào!" Vừa nói mạnh mồm xong, cái mũi ngứa, anh không nhịn được hắt xì một cái.
Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng cười của cô vui sướиɠ khi người gặp họa.
Lâm Văn Văn không chịu nổi hai người này nữa, "Tổng giám đốc Diệp, mong ngài nghiêm túc một chút được không?"
"... Tính cách con người tôi là như thế, không thay đổi được." Diệp Nam lạnh lùng nói một câu sau khi xoay người, cúi đầu nhìn bồn rửa mặt trắng đυ.c, giọng nói và vẻ mặt dần nghiêm túc, "Có lẽ tôi nợ Ngữ Kỳ, nhưng tôi không nợ cô, nhân viên Lâm. Mong cô chú ý giọng điệu của mình, tôi vẫn là cấp trên của cô, không nợ cô một đồng một cắc nào."
Dừng một chút, anh nhẫn nại nhắm mắt, kiềm chế cảm xúc rồi lên tiếng giải thích, "Chuyện giữa tôi và Cố Phong xảy ra trước khi gặp cô, vì cô mà anh ta chia tay với tôi. Sau đó lần duy nhất chúng tôi một mình gặp nhau là anh ta đến thu dọn đồ đạc, ngoài ra không có lần thứ hai. Cho nên, xin cô nhìn nhận rõ ràng điểm này, tôi cũng vô tội, tôi không phải xin lỗi cô, càng không có lỗi với Cố Phong. Nể vài năm quen biết, tôi sẽ tham dự bữa cơm đó, nhưng chỉ dừng ở đây, đừng lôi cô ấy vào."
Lâm Văn Văn hít sâu một hơi, chậm rãi nhìn về phía xa xa, "Tôi rất xin lỗi tổng giám đốc Diệp, phát hiện ra chuyện này khiến tôi không khống chế nổi cảm xúc..." Tạm dừng một lát, giọng điệu của cô một lần nữa khôi phục sự tự nhiên, bình tĩnh, "Nếu vậy, quyết định thời gian vào tối ngày mai sau khi hết giờ làm, địa điểm đến lúc đó nói sau. Hơn nữa, có lẽ ngài sẽ trách tôi lắm lời, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, ngài lừa cô ấy thật ra càng làm cô ấy bị tổn thương hơn."
Diệp Nam không thèm khách sáo nói câu tạm biệt, cúp luôn điện thoại, hơi nheo mắt ngửa đầu, ngẩn người nhìn trần nhà. Qua một hồi lâu, anh mới dần bình tâm lại, giơ tay xoa bóp mặt một lúc, kéo kéo khóe miệng trong gương.
Đến khi độ cong nơi khóe miệng không còn cứng ngắc, Diệp Nam xoay người, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Ngữ Kỳ ôm cái nồi to vẫy vẫy thìa về phía anh, "Hi, tên bắt cá hai tay quang minh chính đại trước mặt vị hôn thê."
"..." Khóe môi Diệp Nam rất vất vả tạo được nụ cười thật tự nhiên lập tức bị cứng đờ, "... Không phải bắt cá hai tay giống như lời cậu nói, cái cô Lâm Văn Văn không xinh bằng cậu, sao cậu không tự tin hơn nhỉ."
Ngữ Kỳ hơi híp mắt, nghiêng đầu nhìn anh, "Thật chứ? Vậy hai người nói chuyện gì?"
Diệp Nam sững sờ, cười tủm tỉm rồi soạn lời nói dối mà không chớp mắt, "Cô ấy thay Cố Phong cảm ơn tôi bồi dưỡng anh ta mấy năm qua, hơn nữa ca ngợi tôi mắt tinh nhận ra nhân tài."
Nghĩ ra lời nói dối mà còn không có độ tin cậy như thế... Không phải quá tự kỷ thì chính là quá ngu ngốc.
Ngữ Kỳ thật sự lười tính toán với anh, vươn tay nhẹ nhàng vẫy vẫy anh.
Diệp Nam hoài nghi liếc cô một cái, song nhích lại gần, cảnh giác nói, "Làm gì?"
Cô cười dài đưa cái nồi cháo trứng thịt nạc trong lòng mình cho anh, nhanh nhẹn kiễng chân xoa loạn đầu anh, "Cún ngoan, thưởng cho mi."
Hai tay Diệp Nam ôm nồi, không còn tay xử lý cô, đôi mắt đen trợn tròn, đành trơ mắt nhìn cô chạy biến khỏi bếp.
...
Diệp Nam vốn chuẩn bị giấu giếm chuyện này, nhưng cho dù bên này anh gảy bàn tính vang rền, cũng không thể chống lại thiên ý trêu người.
Ngày hôm sau, hai người lười biếng ngủ nướng. Vì chỉ xin nghỉ buổi sáng, Ngữ Kỳ vẫn phải đi làm, thuận đường thả anh xuống dưới sảnh công ty, nhưng mà tay Diệp Nam vừa đặt lên cửa, ngước mắt lên trông thấy hai con người quen thuộc đứng đối diện.
Cố Phong và Lâm Văn Văn.
Anh vội vàng quay lưng về phía bọn họ, nhìn cô vội vàng nói, "Đột nhiên tôi muốn đến công ty cậu chơi! Lần trước không phải cậu từng mời tôi à? Hôm nay tôi nể mặt cậu, đừng thất thần nữa mau lái xe đi —— "
Giữa lúc anh lải nhải, hai người kia đã đến gần, da mặt Ngữ Kỳ có dày cũng không thể giả vờ không nhìn thấy hai người sống sờ sờ. Cô đành phải mỉm cười, gật đầu chào hỏi, "Cô Lâm, anh Cố."
Diệp Nam nghe cô mở miệng, cả khuôn mặt lập tức đen sì, nếu anh có lỗ tai và cái đuôi, chắc chắn giờ phút này anh đang cúi đầu, cụp đuôi uể oải.
Lâm Văn Văn cũng cười đáp, "Cô Dương, nếu có thể, không biết tôi có vinh hạnh mời cô một bữa không? Tôi có việc quan trọng cần nói."
Ngữ Kỳ không hề liên tưởng đến việc sẽ có người báo rằng trên đầu mình có nón xanh, vì thế cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Diệp Nam, "Em có thể đi không?"
Diệp Nam sững sờ, vội vàng lắc đầu, chỉ thiếu nước túm chặt áo cô.
"Cô xem, chồng chưa cưới của tôi không cho tôi đi." Cô cười nhẹ nói, "Không bằng lần khác —— "
Nhưng chưa dứt lời, Lâm Văn Văn nói liền một mạch, "Cô Dương, chắc cô không biết, chồng sắp cưới của cô và chồng tôi từng..." Hình như khó mở miệng, cô nhíu nhíu mày, thay đổi tìm từ ngữ hàm súc hơn, "Từng là quan hệ này." Vừa nói xong, cô bị Cố Phong kéo sang một bên, không biết họ nói gì, loáng thoáng chỉ nghe thấy vài từ "Làm gì", "cô Dương", "Ngột ngạt".
Ngữ Kỳ hoàn toàn không ngờ cô ta nói toạc ra hết, ngồi ngẩn người tại chỗ. Sau khi hoàn hồn theo bản năng cô nhìn Diệp Nam, thấy anh trốn tránh cúi đầu, cực kì cẩn thận nhìn chằm chằm thảm hoa văn dưới chân mình, chỉ có đôi môi mỏng mím chặt tiết lộ tâm tình lúc này của anh.
Bất luận như thế nào, mục đích cuối cùng của Lâm Văn Văn đã đạt được.
Sau đó, bốn người ngồi vào một bàn, có điều bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Lâm Văn Văn nhìn ba người, khẽ nói, "Không phải tôi muốn chuốc lấy sự không thoải mái, nhưng nếu không nói ra chuyện này, e rằng cả đời này tôi sẽ sợ bóng sợ gió." Dừng một chút, ánh mắt của cô chuyển qua hướng gương mặt Ngữ Kỳ, "Huống chi, e là cô Dương không biết việc này, đều là phụ nữ, tôi có nghĩa vụ nói cho cô biết."
Ngữ Kỳ nghe vậy ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn cô một cái, sau đó quay đầu đi, nhìn chằm chằm Diệp Nam bên cạnh, "Lời cô ấy nói đều là sự thật?"
"Tôi biết cô rất khó tin tưởng chuyện này, nhưng ở chỗ tôi có —— "
Lâm Văn Văn chưa nói hết đã bị cô thản nhiên cắt ngang, "Cảm ơn, tôi không muốn xem. Tôi chỉ muốn nghe anh ấy nói. Diệp Nam, sau khi đính hôn với tôi, anh và anh ta từng thân mật, việc này là thật hay giả?"
Đôi mắt Diệp Nam hơi khép hờ, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng, mắt anh nhìn xuống dưới, thậm chí không dám nhìn thẳng vào cô. Hơn nữa ngày sau, hầu kết anh khó khăn lắm mới chuyển động được, "... Rất xin lỗi."
Khác hẳn với giọng điệu miễn cưỡng ngày thường, chỉ là ba từ đơn giản mà như có sức nặng ngàn cân. Từ trong miệng anh thốt ra, từng chữ còn run run.
Giống như để phù hợp với tình cảnh này, sắc trời đột nhiên xám xịt, xa xa loáng thoáng vọng đến tiếng sấm. Xem ra không lâu nữa sẽ có trận mưa to, nhưng bốn vị đang ngồi không có tâm tình để ý điều này.
Ngữ Kỳ cảm thấy đau đầu vươn tay xoa xoa trán, không biết nên nói cái gì, đành phải nói, "Vậy anh... Bây giờ anh còn thích anh ta không?"
Diệp Nam ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Cố Phong đối diện.
... Nếu trước đây nhìn thấy anh ta, anh còn có cảm giác khó chiu, bây giờ cái đọng lại là nỗi mỏi mệt chiếm đa số, chán nản mệt mỏi đến cùng cực. Anh kéo kéo khóe môi, tự giễu nở nụ cười, mối tình từng sâu đậm đến thế, sau mấy ngày ngắn ngủi giờ đã chết lặng.
Diệp Nam quay đầu đi, nhìn cô lắc lắc đầu, tuy rằng nét mặt mệt mỏi nhưng mà thản nhiên.
Ngữ Kỳ thấy anh như vậy, cảm thấy trong lòng buông lỏng, nhưng mà tinh thần vừa thả lỏng, không để ý hắt xì một cái.
Diệp Nam im lặng một lúc, lặng lẽ lấy giấy ăn từ trong hộp trước mặt mình đưa cho cô.
Ngữ Kỳ vội vàng cầm lấy rồi xoa mũi, xin lỗi gật gật đầu với Lâm Văn Văn, "Ngại quá, tôi bị cảm." Dứt lời nhìn về phía Cố Phong, "Còn anh? Không cho cô Lâm tiểu thư một câu trả lời hợp lý à?"
Cố Phong không hổ là nam chính, không lãng phí cơ hội cô cố tình chế tạo, quay đầu nhìn Lâm Văn Văn trong chốc lát, thành khẩn nói, "Những lời lúc anh cầu hôn em đều xuất phát từ đáy lòng, em tin cũng được, không tin cũng được, anh sẽ tuân thủ lời hứa." Dừng một chút, anh lấy thẻ từ trong ví ra, để trước mặt cô, "Đây là thẻ tiền lương của anh, về sau do em bảo quản, mong em... cho anh thêm một cơ hội."
Thiệp mời đã phát hết, như tên đã ở trên dây không thể lùi về phía sau. Bởi vậy, sau chiêu này của Cố Phong, chắc hẳn Lâm Văn Văn lại hục hặc thêm vài ngày rồi đâu lại và đấy. Bữa cơm đến đây là xong, nếu cố tình kéo dài tiếp ai nấy đều xấu hổ, chi bằng kết thúc sớm, cho nam, nữ chính một cơ hội hòa giải.
Vì thế, Ngữ Kỳ không nhìn bọn họ nữa, mà chậm rãi đứng dậy, gật đầu chào hai người ở đối diện rồi xoay người đi về phía cửa.
Lâm Văn Văn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ không biết mưa to từ khi nào, vội vàng lấy ô gấp gọn trong túi định đưa cho Ngữ Kỳ, ai ngờ vừa ngước lên thì cô ấy đã đi tới cửa, cô chưa kịp gọi, ô trong tay đã bị người ta lấy đi.
Diệp Nam ném lại thẻ VIP vàng của nhà hàng này, mượn ô vội vàng đuổi theo,
"Dương Ngữ Kỳ —— "