Diệp Nam chính là cậu ấm sống an nhàn sung sướиɠ, bàn tay thon dài trắng nõn y như con gái, đầu ngón tay không có tí xíu vết chai, da trắng hồng, vừa nhìn là biết điển hình của mười đầu ngón tay không dính nước.
Ngữ Kỳ vốn không trông cậy vào anh hầm canh gà, thuận theo lời anh đáp thế thôi. Ai ngờ cậu ấm tưởng thật, mài dao soàn soạt đi vào bếp. Phút cuối cùng không quên quay đầu gọi cô, "Vào đây làm bếp phó, không làm gì là không tốt, biết chưa?"
Ngữ Kỳ: "..."
... Vừa rồi ai nói làm đồ ăn ngon cho cô? Lừa gạt đứa con nít ba tuổi à?
Trong lòng oán thầm thì oán thầm, cô vẫn tủm tỉm lại gần, vòng ra sau lưng anh đi cọc cạch, không khách khí gác cằm lên vai anh, "Thực sự hầm canh cho mình à? Mặt mũi mình lớn thật đấy, có lẽ mẹ chồng tương lai chưa có lộc ăn đâu?"
Diệp Nam bị cô chọc cho nở nụ cười, xoay người quay đầu, vươn tay gõ vào trán cô một cái, "Mẹ tôi hễ ốm đau là giấu trong lòng sợ tôi lo lắng, ai giống con nhóc thối là cậu, cảm cúm một tí là hận không thể bắc loa cho cả thế giới đều biết." Tạm ngừng một chút, tổng giám đốc Diệp rất có phong thái lãnh đạo sai cô, "Đi đi đi, lấy tạp dề sau cửa bếp ra đây cho tôi, đừng đứng không chơi dài nữa."
Ngữ Kỳ cọ qua cọ lại chiếm chút đậu hũ trên lưng anh rồi ngoan ngoãn đi lấy đồ. Thật vất vả tìm được cái tạp dề trong truyền thuyết đằng sau cửa, cô lôi ra thì thấy in hình chú mèo máy Doremon, không khỏi xì một tiếng bật cười, một bên cười run rẩy một bên giơ lên trước mặt anh, "Ngài Diệp thật có gu thẩm mĩ, nếu để đứa cháu năm tuổi của tôi trông thấy đúng là anh hùng gặp nhau, cả hai đều thích sinh vật màu xanh da trời này."
Diệp Nam sững sờ, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy tạp dề trên tay cô cũng là buồn cười, nhưng nụ cười chỉ dừng lại ở khóe miệng trong chớp mắt tiếp đó hơi cứng ngắc.
Tốt xấu gì cũng ở cùng Cố Phong ba năm, mặc dù anh đã thu dọn hết những thứ cần thu dọn, trong ngôi nhà này vẫn còn lại một ít dấu vết của anh ta. Ví dụ cái tạp dề này... Hồi ấy, tối nào Cố Phong cũng nấu cơm, vì trêu anh Diệp Nam cố tình mua cái tạp dề rất trẻ con, sau đó hếch cằm đứng ở ngoài phòng bếp nhìn Cố Phong như một chú Doremon khổng lồ xào rau, khi đó mỗi lần trông thấy là bật cười một lần. Kết quả bây giờ khi lại trông thấy nó, trong lòng anh không rõ có cảm giác gì.
Dù sao đây từng là mối tình sâu đậm, không phải nói cắt đứt là dứt bỏ. Con người đâu phải cây cỏ, làm sao vô tình được. Cho dù một con cún làm bạn ba năm mà chết, bạn cũng rơi hai giọt lệ vì thương tiếc nó, huống chi một con người sống sờ sờ, từng có nhiều hồi ức lại không thể gạch một phát vứt bỏ, vì thế nhìn đồ vật khó tránh khỏi nghĩ đến người xưa.
Ngữ Kỳ vừa thấy anh hoảng hốt là biết tám phần không thoát khỏi quan hệ với tên họ Cố. Chẳng qua biết thì biết thế, cô sẽ không nói trắng ra, chuyện này mà nói ra ngoài sẽ làm tổn thương tình cảm, giả vờ hồ đồ được thì tốt nhất nên giả vờ hồ đồ. Dù sao hai người họ đã chia tay, lôi đề tài này ra nói là việc kẻ ngốc mới làm.
Vì thế cô không tiếng động cầm tạp dề vòng ra sau lưng anh, nhún chân choàng qua cổ anh. Đợi khi Diệp Nam hoàn hồn, cô đã cúi đầu, trán dựa vào lưng anh đứng đằng sau thắt nút dây tạp đề.
Trong mắt Ngữ Kỳ đây là sự săn sóc không tiếng động, nhưng trong lòng Diệp Nam lòng dạ hẹp hòi đó là tranh thủ cơ hội lẻn vào. Anh vừa ngẩn ngơ một lúc, cô đã lén lút đeo cái tạp dề buồn cười này cho mình, đây không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì là gì?
Diệp Nam vừa quay đầu lại, túm tay cô, hơi híp mắt nhìn cô, "Làm gì thế? Chơi kế ám độ trần thương (1) à?" Dứt lời anh vòng hai tay ra sau lưng để cởi nút thắt, "Lúc trước cậu lấy nó không ngờ tới bây giờ tôi có thể đeo nó lên người cậu hả? Tôi thà bị bắn dầu tung tóe khắp người chứ quyết không thể mất hình tượng."
(1) (暗渡陳倉): Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Đây là mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng. Chuyện kể rằng: Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
Ngữ Kỳ sững sờ, không nhịn được nở nụ cười, vắt chéo hai tay trước ngực đứng chờ ở một bên. Cô nhìn anh vụng về tháo nút thắt tạp dề, không ngăn cản mà cũng chẳng giúp anh. Vẻ mặt thuần túy là xem náo nhiệt, vô cùng tinh quái, làm cho người ta rất muốn bắt lấy cô, tét mấy cái vào mông cô.
Bây giờ Diệp Nam càng nhìn càng thấy cô nhóc ngày xưa lớn lên hư hỏng, trước kia tuy rằng cô không phải người lương thiện, dễ bị bắt nạt nhưng bụng không đen sì như bây giờ. Như thể cô được ai đó dạy dỗ, cấp bậc phúc hắc bay lên thẳng tắp vài cấp liền.
Anh tháo một lúc thì mất kiên nhẫn. Nút thắt sau lưng vốn lỏng lẻo không biết vì sao bị anh biến thành khó cởi, làm mọi cách mà không ra. Anh chẳng thèm làm tiếp, nhíu mày giơ hai tay ra trước mặt cô, đúng dáng vẻ của hoàng thượng chờ thái giám thân cận hầu hạ thay quần áo.
Ngữ Kỳ nhìn anh như vậy, không nhịn được xì một tiếng bật cười, tuy rằng biết anh có ý gì, song cô chỉ tiến lên từng bước một, cho anh một cái ôm, còn an ủi vỗ vỗ lưng anh, sau đó giả vờ định lùi lại.
Không đợi cô lùi về sau một bước, đã bị anh kéo lại, "Tôi bảo cậu cởi nút thắt giúp tôi, chứ không phải để cậu ăn đậu hủ của tôi, chưa nói đến cậu chiếm tiện nghi xong còn muốn chạy, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như thế."
Ngữ Kỳ tựa vào trước ngực anh cười vui vẻ, nửa dùng sức cởi nút nửa trêu đùa sờ soạng thắt lưng anh, từ từ cởi nút thắt, ngẩng đầu liếc anh một cái, "Chính cậu yêu cầu, đợi lát nữa dầu bắn tung tóe lên người đừng trách mình."
Diệp Nam hừ nhẹ một tiếng, xoay người bật bếp, cẩm chai dầu lên chuẩn bị đổ dầu vào nồi.
Ngữ Kỳ bị hoảng sợ không hề nhẹ, vội vàng ngăn cản anh, "Cậu thái hành, gừng, tỏi chưa? Nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị đầy đủ chưa? Ngay cả cọng rau cậu vẫn chưa rửa mà muốn đổ dầu à?"
Diệp Nam tà nghễ liếc mắt nhìn cô một cái, đuôi mắt hơi nhếch lên, có phần không thèm để ý, "Không phải có cậu à?"
Ngữ Kỳ vất vả lắm mới nhặt lại cái cằm bị rớt, "Mình chuẩn bị sẵn gia vị, nguyên liệu, thì cậu làm gì? Nói làm canh gà cho mình mà thế hả?"
Diệp Nam không hề biết khiêm tốn, dùng sự tự tin không biết đến từ đâu hếch cằm nói, "Có bếp trưởng ở đâu làm mấy chuyện bóc hành đuổi mèo không? Tôi chỉ để ý cái chính, nắm đúng phương hướng là được, về phần chi tiết cậu tự lo đi đi."
"..." Ngữ Kỳ im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên tiến lên từng bước ôm chặt lấy eo anh, "Nè, hai đứa mình thương lượng được không? Hôm nay không uống canh gà, hai bệnh nhân như bọn mình có vẻ phù hợp với đồ thanh đạm như cháo hoa hơn."
Khuôn mặt Diệp Nam vốn cau có lập tức không chịu nổi, phì một tiếng bật cười, vươn tay xoa nhẹ đầu cô mấy cái, sau đó nhẹ nhàng vỗ, "Kêu hoàng thượng cũng vô dụng, vì là bệnh nhân mới cần bổ sung dinh dưỡng, cho dù không uống canh gà, nhưng không thể là cháo hoa, ít nhất cũng phải nấu cháo trứng thịt nạc." Dứt lời anh gật gật đầu tự khẳng định, bàn tay đặt trên đầu cô dời xuống vai, nhẹ nhàng đẩy, "Đi băm ít thịt đi, em gái nhỏ, tay chân lanh lẹ tí nào."
Ngài đang thèm món cháo trứng thịt nạc đúng không... Ngay từ đầu đã không chuẩn bị hầm canh gà đúng không...
Ngữ Kỳ ai oán ngẩng đầu liếc anh một cái, "Vậy ôm một cái, bằng không không có sức thái thịt."
"..." Diệp Nam không để ý đến cô, trực tiếp áp giải cô đến chỗ cái thớt. Cạch một tiếng, dựng dao trên thớt, "Cả ngày chỉ nghĩ hôn nhẹ/ôm một cái, có tiền đồ một tí được không? Nếu cậu là đàn ông, chắc chắn háo sắc hơn tôi, băm thịt của cậu đi!" Sau khi nghiêm túc dạy bảo, chính anh cũng không nhịn được nở nụ cười, lại xoa đầu cô rồi mới xoay người về phía bếp của mình, một lần nữa làm loạn lên.
Kết quả cuối cùng là Ngữ Kỳ vo sẵn gạo, băm thịt rồi cho muối, hạt nêm, rượu vào ướp xong xuôi, đầu bếp Diệp đại mã kim đao (2) đứng trước bếp, một tay xoa thắt lưng, một tay cầm thìa quấy tạo dáng, thi thoảng còn chèn ép cô một hồi.
(2) điển cố xuất phát từ "truyện nữ nhi anh hùng" (hồi thứ tám). Có 2 nghĩa: 1, miêu tả sự hào sảng, khí thế rộng lớn. 2, miêu tả cách nói năng sắc bén, không nể mặt, ở đây dùng với nghĩa thứ nhất.
Riêng việc khuấy này đã tốn mấy tiếng đồng hồ. Hai bệnh nhân chưa ăn cơm chiều, đói đến nỗi bụng dán vào lưng, sau cùng ánh mắt nhìn nồi hỗn độn này đã xanh lè.
Thật vất vả đợi cháo hầm nhừ, không kịp chờ bê lên bàn, hai người trực tiếp cầm thìa ăn ngay trong nồi, Ngữ Kỳ còn biết thổi cho bớt nóng, Diệp Nam chẳng có tính nhẫn nại, tượng trưng tính thổi hai cái rồi đút vào miệng. Kết quả bị nóng bỏng lưỡi kêu ô ô, thậm chí rớt cả nước mắt.
Đúng lúc này, tiếng chuông di động của Diệp Nam đột nhiên vang lên, anh ôm miệng mình không thèm để ý. Vì thế Ngữ Kỳ dùng ngón trỏ và ngón cái móc điện thoại từ túi quần anh, ấn nhận sau đó để nó vào tai anh. Vậy mà, Diệp Nam vừa thấy số lạ thì xua tay, ý bảo cô nghe.
Ngữ Kỳ bất đắc dĩ liếc anh một cái, cực kì không muốn buông thìa cháo đã thổi âm ấm kia ra, sau đó ghé điện thoại vào tai mình, trong giọng nói còn mang theo ý cười không kịp ẩn giấu, "Alo? Ngài tìm ai?"
Đầu bên kia nửa ngày không lên tiếng trả lời, trong lúc cô nhíu mày chuẩn bị cúp máy, một giọng nữ véo von chần chờ nói, "Cô Dương?"
Ngữ Kỳ nhíu mày, ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Nam, một bên nói với điện thoại, "Là cô Lâm à? Cô tìm anh ấy có việc gì không?"
Bên kia Diệp Nam đang kêu ô ô như một chú cún to xác bị thương, vừa nghe thấy hai từ cô Lâm, đôi tai như dựng đứng lên, quay đầu, dùng khẩu hình hỏi cô, "Lâm Văn Văn?"
Ngữ Kỳ gật đầu với anh, cũng đáp lại bằng môi ngữ, "Cậu nghe đi?"
Diệp Nam không biết Lâm Văn Văn có chuyện gì cần tìm mình, nhưng hễ là chuyện liên quan đến Cố Phong, anh khó trách có phần chột dạ, vội vàng gật gật đầu, giơ tay đòi điện thoại.
Bên kia Lâm Văn Văn nhỏ nhẹ hỏi, "Tổng giám đốc Diệp đang bận à? Nếu bận rộn thì tôi cũng không muốn quấy rầy."
Nếu nghe thấy câu nói này, xuất phát từ lễ phép phải đáp một tiếng, Ngữ Kỳ nở nụ cười, "Anh ấy không bận, chỉ bị cháo làm phỏng, đang giơ chân tán loạn kêu đau khắp nơi đây."
Bên kia đang chờ nhận di động, Diệp Nam vừa nghe cô định bôi đen mình, lập tức không vui nói, "Ai giơ chân? Tôi chưa giơ lần nào, cậu lại nói hươu nói vượn với người khác!" Dứt lời lườm cô một cái, nhận điện thoại trong tay cô, "Nhân viên Lâm? Có việc gì?"
Lâm Văn Văn im lặng một lúc, cuối cùng hỏi, "Tổng giám đốc Diệp, giữa ngài và Cố Phong... Là quan hệ gì?"
Ngón tay Diệp Nam nắm di động cứng đờ, "... Cô có ý gì?"
"Tôi xem lịch sử tin nhắn của anh ấy, ngài và anh ấy... hình như không phải quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường." Bên kia tuy Lâm Văn Văn nói uyển chuyển, nhưng giọng điệu vẫn tỉnh táo và bình tĩnh, "Nếu sự thật như tôi nghĩ, vậy thì có thể mời ngài và cô Dương ra ngoài, bốn người chúng ta ăn một bữa cơm, nói rõ ràng mọi chuyện, nếu không cứ mập mờ như thế, đối với cô Dương hay tôi đều là một kiểu bị làm tổn thương."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay lại là không khí ngọt ê răng!
Hai tên dở hơi các người muốn làm gì, nấu cơm còn muốn show ân ái! Còn bày tỏ tình cảm trước mặt Lâm Văn Văn bị tổn thương, các người nhẫn tâm à!!!
Ngày lành đã đến, thời điểm ngả bài đã tới! Tiểu Diệp tử chờ xui xẻo đi~~~~~~