Ảnh Đế Bên Trái Kim Chủ Bên Phải

Chương 15: Bí mật

Hồn bay phách lac, Phương Sở Sở một mình đi dạo trong hành lang dài quanh co, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại nụ hôn đầu tiên diễn ra trong nháy mắt.

Thì ra nụ hôn của anh là như vậy, tự phụ, không cho cô lưu lại chút tình cảm, thật giống tính cách của anh.

Cô thậm chí không thể cưỡng lại một nụ hôn ngắn ngủn, cô thực sự không thể tưởng tượng được tại sao mình lại tiến xa hơn với Trâu Thanh Duẫn.

Sáng mai nên đi từ chối anh ta, nhưng với tính khí của anh ta, nói không chừng sẽ bị trả thù.

“Sở Sở!”

Trương Mộc ở cuối hành lang vẫy tay với cô.

Phương Sở Sở hai mắt sáng lên, lập tức chạy tới: “Mộc tỷ! Chị tới khi nào vậy?”

“Đêm qua, em cũng ở tầng này sao?”

“Ừ, 817, Hạ Huân ở 1001.”

“Chị ở 821.”

Cánh cửa phòng 823 bên cạnh đột nhiên mở ra.

Trương Mộc nhìn người đàn ông có chút ngạc nhiên đứng ở lối vào, nói: “Vừa lúc, để chị giới thiệu, vị này chính là Lý Thuật, nghệ sĩ mà chị dẫn dắt chính là anh ấy, còn đây là trợ lý cũ của tôi, Phương Sở Sở.”

Hoàng thân quốc thích, Phương Sở Sở trước mắt hiện ra bốn chữ, lúc cùng anh ta bắt tay, nhịn không được đánh giá vài lần.

Người đàn ông này tràn ngập nhân sinh triết học, đôi mắt rũ xuống có chút u sầu, đôi môi mỏng, nhưng khi ghép lại với nhau, các đường nét trên khuôn mặt khá thoải mái và vô hại.

Lý Thuật rất nhanh buông tay Phương Sở Sở ra, miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên, nói: “Mộc tỷ không cần đi cùng tôi, tôi có thể gọi người đem đồ ăn tới.”

“Nga… như vậy, vậy được thôi, tôi liên lạc với cậu sau.”

Như trút được gánh nặng, Lý Thuật gật đầu, không kịp chờ đợi đóng cửa lại.

Trương Mộc lắc đầu cười khổ nói: “Cậu ta sợ người lạ, sợ chị mời em cùng cậu ta ăn điểm tâm, em ăn sáng chưa?”

“Ăn một chút rồi, không sao, em đi cùng chị.”

Sau khi ngồi xuống ở nhà ăn, Phương Sở Sở nói với Trương Mộc mọi chi tiết về việc phân công lại vai trò.

Trương Mộc sau khi nghe xong không khỏi thở dài, nói: “Xem ra lần này Trâu tổng mọi việc lớn nhỏ đều dùng thủ đoạn tính toán, một bên Hạ Huân đồng ý giảm bớt suất diễn của mình, một bên này đã tìm Lý Thuật gia nhập, nếu để Huân Huân biết khẳng định là tức chết rồi, cậu ấy quá đơn thuần, người khác mới nói một câu liền cứ như vậy mà làm theo.”

“Chị nói xem, liệu Lý Thuật có phải là người của Trâu tổng không?” Phương Sở Sở hỏi.

Trương Mộc mở hai tay ra, cô cũng không có manh mối gì.

“Nhưng sau khi làm quen với cậu ta, chị thấy cậu ta là người có tiềm năng rất lớn, về sau thay đổi tạo hình rất cuốn hút, thực thích hợp diễn phim điện ảnh.”

“Loại phim này vừa nhàm chán lại còn dài, hình ảnh cũng không thích lắm.”

Phương Sở Sở mỗi lần xem phim điện ảnh đều trong giây lát liền đi vào giấc ngủ.

Trương Mộc cười nói: “Loại phim điện ảnh này rất khó để tìm kịch bản tốt, nếu không may mắn gặp phải chuyên gia điện ảnh tồi, rất dễ gặp rắc rối. Thật ra mà nói, chị khá có động lực, lần này, chị thật sự có thể đào tạo ra một ảnh đế, nếu em có thể giúp chị một tay thì tốt rồi.”

“Như vậy xem ra là có lỗi với Hạ Huân, tạm thời đừng nhắc tới.”

Phương Sở Sở cúi đầu uống cà phê, suy nghĩ không biết lại trôi dạt đến nơi nào.

Trâu Thanh Duẫn người đàn ông này có quá nhiều câu đố, để đạt tới cái gọi là mục tiêu kinh doanh của mình, rốt cuộc đã ngầm can thiệp vào bao nhiêu chuyện của Nghê Phong? Vừa rồi anh ta còn tỏ thái độ buông tha cho cô.

Loại nam nhân gian xảo này, du͙© vọиɠ trong mắt anh ta lại thẳng thắn đến không ngờ, quy tắc ngầm mà anh ta nói ra chắc cũng không có ý gì khác, cũng chỉ là một lần giao dịch anh tình tôi nguyện.

Mấu chốt là cô có nguyện ý hay không nhảy vào cái hố này.

“Sở Sở, em làm sao vậy? Chị thấy em không đúng lắm.”

“Em… em không có việc gì đâu!”

Trương Mộc nhéo mặt cô, nói: “Nha đầu! Còn tưởng là giấu được chị sao? Chúng ta đã thỏa thuận là không có bí mật! Có phải hay không yêu đương rồi? Lần đầu tiên thấy em thất thần như vậy, khẳng định là nghĩ đến đàn ông!”

Quả nhiên chuyện gì cũng không gạt được Mộc tỷ, nhưng lần này Phương Sở Sở không có cách nào thẳng thắn với cô.

“Tuyệt đối không phải yêu đương, chỉ là…”

“Đừng có dông dài, mau nói đi, chị có giúp em suy nghĩ.”

“Em vừa gặp một người đàn ông ở quán bar, sau đó…”

“Làm?”

“Không có làm, chỉ là hôn một cái thôi.”

“Còn không có, chính em cũng muốn làm đúng không? Rất đẹp trai? Thế nhưng có thể đem Sở Sở của chúng ta say mê như vậy.”

“Em không có nghiêm túc với anh ta, anh ta lại càng không, chính là em lại có cảm giác với anh ta, và dường như là anh ta cũng muốn…”

Cũng muốn làm em…

Trương Mộc nháy mắt đã hiểu, nói: “Hả? Vậy thì sao? Để chị cho em thấy một việc tương tự, nếu thời điểm em trượt ván nếu cứ nghĩ đông nghĩ tây thì sẽ thế nào?”

“Sẽ rơi xuống, em hiểu ý chị.”

“Em tận tâm chống lại lực hấp dẫn của Trái Đất, chưa bao giờ sợ té ngã, như thế nào lại không thể đem chuyện này giống như trượt ván, cứ thế mà tiến lên? Bảo bối, hãy lắng nghe cơ thể em đang nói gì, nó cũng muốn được yêu thương và chăm sóc.”

Phương Sở Sở nghĩ rằng Mộc tỷ ngay cả Hạ Huân cũng dám ngủ cùng, vì vậy dường như không có quá nhiều giá trị tham khảo, nhưng có một câu trong đó mà cô đặc biệt thích.

Cô là một cô gái thích thách thức lực hấp dẫn của Trái Đất.