Khi bữa sáng được mang đến Trâu Thanh Duẫn đã thay một bộ vest và đeo kính.
Anh gõ cửa phòng làm việc và nói: “Không ra sao?”
Phương Sở Sở trốn vào bên trong tĩnh tâm lại, lúc này phát hiện, ở một mình trong phòng có chút liều lĩnh, cả dãy phòng áp mái đều có ba cái giường lớn, không tính sô pha, ghế dựa…
Thật ra cô không sợ, chỉ là trong đầu đã lướt qua mấy lần chuyện này, vẫn là cảm thấy thật khó tin.
Cô ngượng ngùng mở cửa, cười khan với Trâu Thạnh Duẫn: “Trước… ăn sáng trước đi.”
Trên bàn có đủ loại bữa bữa sáng kiểu Tây, còn phong phú hơn cả tiệc tự chọn ở nhà hàng dưới lầu, Trâu Thanh Duẫn hỏi cô muốn uống gì, có năm sáu loại đồ uống cho cô lựa chọn.
“Nước cam.”
Phương Sở Sở cho một quả cà chua bi vào miệng, ngước mắt lên nhìn Trâu Thanh Duẫn đang ngồi đối diện đang cầm dao nĩa, động tác tao nhã, nói thế nào đây?
Đẹp và ngon?
Trâu tổng, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Trâu Thanh Duẫn gật đầu nói: “Ba điều.”
Quỷ hẹp hòi.
Cô cũng mặc kệ, hỏi điều thứ nhất: “Anh cùng Vương Giai Diện có quan hệ như thế nào?”
Cuối cùng, cô quan tâm nhất là vấn đề này.
“Có gặp qua một lần, nhưng không quen.”
“Tôi mới gặp anh một hai lần.”
Phương Sở Sở vừa ăn vừa mỉa mai.
Anh như không nghe thấy, lại nói: “Tôi không có hứng thú với cô ta, hơn nữa tin đồn đã được xử lý, em còn nghi ngờ sao?”
“Tôi biết anh không có tự mình xử lý. Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, anh nghe qua câu nà chưa?”
Trâu Thanh Duẫn cười, giống như đang cười nhạo sự ngu ngốc của cô, dù sao cô cũng ngốc, sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ của kẻ trục lợi.
“Xử lý như vậy không phải tốt hơn sao? Dù sao Nghê Phong do mấy công ty thành lập, cân nhắc lực lượng các bên đều phải thận trọng, về phần có công bằng hay không, cũng không phải tôi cân nhắc.”
Phương Sở Sở gật đầu giả vờ hiểu và tiếp tục ăn.
“Không hỏi nữa?”
“Hỏi cũng vô nghĩa. Tôi muốn hỏi tại sao mấy năm trước anh lại rút tài trợ của tôi, tại sao lại thay thế Trương Mộc nhưng tôi nghĩ tôi đã biết câu trả lời của anh rồi. Quyết định kinh doanh, đánh đổi đúng không?”
“Có thể hiểu được là tốt rồi, về việc tài trợ, hiện tại tiếp tục là được.”
Anh cũng đã đọc thông tin của Phương Sở Sở vào tối hôm qua, mới biết rằng cô đã từng nằm trong danh sách tài trợ của Thiên Phách, và anh là người đã loại bỏ cô khỏi danh sách.
Một loạt câu hỏi, nói trắng ra là chất vấn nhân cách của anh, nhưng anh lại trắng trợn dám hỏi cô luật bất thành văn, cô tiếp tục nghi ngờ anh cũng không sao.
Anh cũng không muốn làm người tốt.
“Tài trợ? Sao không trực tiếp tăng lương?” Phương Sở Sở đáp.
“Có thể cân nhắc.”
Trâu Thanh Duẫn đáp lại một cách dễ dàng và nở một nụ cười thân thiết.
Phương Sở Sở càng lúc càng cảm thấy anh là một con hồ ly xinh đẹp biết hút máu người.
Không thể cùng hồ ly có tình cảm, nếu dễ dàng tin tưởng anh, thậm chí có thể cắn đứt cổ cô, cô cảm thấy mình không có tư cách cùng anh chơi trò này.
Ăn xong bữa sáng, Phương Sở Sở nhấc chân rời đi, hôm nay cô thật sự rất thảm, suốt ngày bị Trâu Thanh Duẫn áp chế.
Đi tới cửa, cô ôm lấy tay anh, mân mê phần thịt mềm mại trước ngực, nhẹ guọng hỏi: “Thật sự không được đến phòng tập VIP sao?”
Trâu Thanh Duẫn đã nhìn thấu mánh khóe của cô, lấy thẻ VIP từ trong túi ra trả lại cho cô.
Phương Sở Sở cầm lại anh cũng không buông tay, hỏi: “Này, xem như là hẹn hò?”
Phương Sở Sở cười đáp: “Anh nói thế nào thì là thế đó, tôi đi đây.”
Cô lấy lại được tấm thẻ như ý muốn, nhưng cô chưa kịp vặn nắm cửa, Trâu Thanh Duẫn đã vươn tay đè cô vào cửa, khóa chặt giữa hai cánh tay, cúi đầu nhìn cô, hơi thở nóng rực của người đàn ông lướt qua mặt cô, một mùi hương dễ chịu thoảng qua.
“Phương Sở Sở, em có phải hay không coi thường tôi? Tại nơi của tôi, muốn tới là tới muốn đi là đi?”
“Trâu tổng, anh hiểu lầm rồi.”
Cô trở nên căng thẳng, dùng tay phải nghịch cà vạt của anh, nói: “Thật ra, tôi đối với anh vô cùng kính trọng, khâm phục, ngưỡng mộ…”
Trâu Thanh Duẫn cười lạnh một tiếng, đột nhiên nghiêng người đem cô đè lên cửa, hơi nghiêng đầu bịt kín môi của cô.
Phương Sở Sở mở to mắt, nụ hôn đầu tiên cứ như vậy bị mất đi.
Nhận thấy sự hoảng loạn của cô, Trâu Thanh Duẫn hôn càng bá đạo hơn luồn tay vào trong áo khoác, đỡ lấy làn da mát lạnh trên eo cô.
Đến gặp anh còn dám mặc áo khoác thể thao, trên ngực hiện lên một rãnh sâu, nếu là dụ dỗ anh thì thành công rồi.
Phương Sở Sở toàn thân ngứa ngáy khi eo bị nắm như thế này, người cô mềm nhũn tan vào vòng tay anh, hoàn toàn quên mất hô hấp.
Trâu Thanh Duẫn dùng sức mυ'ŧ lấy mùi vị ngọt ngào trên môi cô, nhưng luôn kìm nén cơn thèm khát trong miệng, không đưa đầu lưỡi vào, cuối cùng liếʍ môi cô như thuyền lướt trên hồ, rồi từ từ buông cô ra.
Đôi môi giống như bị nước sôi làm bỏng, màu đỏ như lửa và hơi sưng lên, Phương Sở Sở chịu thua, xấu hổ che miệng nhìn Trâu Thanh Duẫn.
Trâu Thanh Duẫn nắm lấy tay cô, nói với giọng kiêu ngạo của một thương nhân: “Tôi không phải cùng em nói chuyện yêu đương, cũng đừng nghĩ tôi sẽ ngủ cùng em, chú ý hành động và lời nói của mình, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, hiểu không?”