Không, đổi thành bất kỳ một người đàn ông nào, người trong lòng ở trước mặt mình làm động tác quyến rũ như vậy lại còn ăn mặc mê người như thế đều sẽ rất vui vẻ, thích đến không chống đỡ nổi!
Đáy lòng Phương Mục không nhịn được vì khả năng tự khống chế của chính mình cho một điểm tán thưởng.
Hắn ôn nhu biết khắc chế như vậy, đẹp trai lại nhiều tiền, nhất định có thể thành công theo đuổi cục cưng tới tay.
Phương Mục hướng về thỏ con, biểu tình hết sức nghiêm túc: "Động tác này về sau không được làm cho đàn ông khác xem biết không?"
Thi Hiền nghe xong, bỗng chốc nghĩ tới một chuyện lớn: "Tôi trước đây chỉ tiếp khách nữ thôi."
Cậu yên lặng nhìn chằm chằm Phương Mục, trong ánh mắt có một chút meo meo lên án.
.
4.
Cùng các hệ ăn cỏ mỹ thiếu niên khác trong quán giống nhau, Thi Hiền ao ước chính là tìm được một người yêu ngự tỉ.
Mơ mộng này của cậu bởi vì Phương Mục đến cuối cùng kết thúc rồi.
Sau khi quản lý lấy lại khế ước bán thân, Thi Hiền ghé trên người của Phương Mục: "Anh mua tôi rồi, sau này tôi liền không thể thấy ngự tỷ được nữa. Nhưng tôi muốn kết hôn với ngự tỷ nha."
Cậu có một chút mất hứng.
Phương Mục thẳng lưng, rất chuyên chú nghe thỏ con nói.
"Vậy cậu muốn bồi thường cái gì?" Kỳ thực trong lòng hắn rất rầu rĩ.
Thỏ con gãi gãi đầu: "Anh có thể coi là ngự tỷ sao?"
Phương Mục từ trong túi móc ra một viên kẹo: "Tôi là nam nhân."
Thỏ con trực tiếp túm lấy viên kẹo kia nhét vào miệng, một bên phát ra thanh âm mơ hồ nói: "Như vậy tôi tuyệt đối sẽ không lấy anh nha. Vậy anh còn có giá trị gì?"
"Tôi sẽ mua kẹo, còn có thể làm cơm." Phương Mục biểu tình chân thành.
Thi Hiền dừng một chút, sau đó lại gần Phương Mục, ở trên mặt hắn "bẹp" thơm một cai: "Anh cho tôi kẹo, tôi cho anh cái này nha. Chúng ta giao dịch công bằng."
Phương Mục đột nhiên cảm thấy, hắn làm một si hán, kỳ thực rất là hạnh phúc.
"Ba viên kẹo, đổi cậu ba cái thơm quý giá, thế nào?"
Thi Hiền cau mày: "Không muốn. Cự tuyệt sâu răng nha."
.
5.
Thật ra thì lúc mới vừa về đến nhà, Phương Mục trong lòng đã có ý nghĩ muốn đem Thi Hiền làm, nhưng vừa nhìn thấy y dáng vẻ ngây thơ thế kia thì lại mềm lòng.
Hắn cảm giác mình phải làm một kim chủ có tiết tháo, một người yêu biết kềm chế.
"Đói bụng chưa?" Hắn nhân cơ hội sờ sờ đầu của thỏ con.
Không biết gen thế nào, Thi Hiền lớn lên đặc biệt nhỏ nhắn, thân cao miễn cưỡng 172cm, bắp thịt cũng không rõ ràng, giống một con bạch trảm kê.
Bằng Phương Mục thân cao 185, muốn sờ, muốn ôm thỏ con hoàn toàn không khó gì.
Thi Hiền gật gật đầu.
Chờ Phương Mục từ phòng bếp đi ra, Thi Hiền đã tháo xuống tai thỏ cùng vòng cổ.
Hai đùi của y tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, còn đang cùng nữ trang bộ tác chiến. (1)
Phương Mục trong bụng thoáng cái lộp bộp.
Hắn cảm thấy bản thân có chút nhịn không được.
——————————————————————————–
(1): Nguyên văn câu này là "他光裸着两条腿, 正视图同女郎套装的手环作战." Nhưng mà tui không hiểu lắm nên chưa biết dịch thế nào. Ai biết chỉ giúp nha, cảm ơn nha.
.
6.
Thi Hiền cuối cùng bị Phương Mục vẻ mặt bất đắc dĩ mang vào phòng tắm.
" Cậu ngày thường cũng là thế này phải không?" Phương Mục có phần hiếu kỳ cuộc sống trước kia của Thi Hiền.
Thi Hiền ngoan ngoãn mặc hắn đem xà phòng hướng trên người mình sờ tới sờ lui: "Ừm."
Phương Mục lại sờ sờ đầu của cậu, lời nói sâu xa: "Trước mặt nam nhân khác không được làm loại chuyện này. Sẽ bị ăn tươi nuốt sống."
.
7.
Đưa Thi Hiền trở về giường, Phương Mục thay y đắp xong chăn, tiếp đó bản thân cũng nằm xuống.
"Ngủ ngon." Hắn hôn nhẹ thỏ con.
Đến rạng sáng, Thi Hiền đã ngủ thật say rồi, Phương Mục lại hối hận chính mình không hành động đem thỏ con ăn hết cho rồi.
Phương Mục vô cùng bất đắc dĩ ôm chặt thỏ con của hắn, chuẩn bị tốt đen bọng mắt rời giường hai ngày.
Haiz, rõ là một phiền não ngọt ngào nha.