Cứu Rỗi Vai Phản Diện, Nhưng Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 16

"Thật không?"

"Thật."

"Vậy có thể làm phiền Nhiễm Nhiễm mang bữa sáng lên cho tôi được không?" Úc Khả Khả vui vẻ nói: "Tôi còn phải đi gặp vị hôn phu, giờ cần chuẩn bị một chút, nhờ cô nhé."

Úc Khả Khả cố tình nói như vậy! Nhà có người giúp việc mà lại muốn sai cô ta! Đồ khốn nạn!!

Chưa từng chịu nhục nhã như thế, Úc Nhiễm suýt chút nữa phát điên. Nhưng khi nghe thấy cô dùng lý do "gặp Quý Cảnh Diệp" để uy hϊếp, cô ta chỉ có thể giận dữ giậm chân: "Cô! Chờ đó!"

Cô ta thề, sớm muộn sẽ đuổi người phụ nữ không biết xấu hổ này ra khỏi nhà!

Vì vậy, suốt buổi sáng hôm đó, đối mặt với thái độ kiêu ngạo, ngang ngược của Úc Khả Khả, Úc Nhiễm chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, chịu đựng tủi nhục mà làm theo.

Cho đến khi suýt chút nữa bị cô làm tức đến bật khóc, Úc Khả Khả cuối cùng mới mãn nguyện ăn xong bữa sáng. Sau đó, dưới ánh mắt căm hận của Úc Nhiễm cùng những cái nhìn vừa kinh ngạc vừa kính sợ của đám người hầu, cuối cùng cô cũng bước ra khỏi cửa.

*

Cao ốc Quân Minh.

“... Đây là những tài liệu cần anh xử lý.”

Trong văn phòng tổng giám đốc, trợ lý Ôn sau khi giao xong vài công việc quan trọng, vừa đặt tập tài liệu lên bàn làm việc thì bất ngờ thấy Quý Cảnh Diệp cau mày.

Tưởng rằng mình đã nói sai điều gì, anh ta lập tức đứng thẳng người, nhanh chóng rà soát lại những gì vừa báo cáo. Sau khi chắc chắn không có vấn đề, anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi len lén ngẩng lên xem sắc mặt người đàn ông trước mặt.

Trên gương mặt anh tuấn đó, biểu cảm vẫn lạnh lùng như thường, chỉ có đôi chân mày nhíu chặt hơn, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia lạnh lẽo hờ hững. Đôi mày kiếm vốn sắc nét lại càng thêm phần sắc bén, tỏa ra một khí thế lạnh lẽo áp bức khiến trợ lý Ôn không khỏi căng cứng sống lưng, âm thầm hít một hơi thật sâu.

Rõ ràng là tâm trạng rất tệ... Rốt cuộc ai đã chọc giận tổng giám đốc vậy?

Anh ta dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc, có vấn đề gì sao?”

Quý Cảnh Diệp xoa thái dương đang nhức nhối, đợi âm thanh chói tai trong đầu dần biến mất mới khẽ giãn chân mày, liếc nhìn anh ta một cái, hờ hững đáp: “Không có gì.”

Trợ lý Ôn lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Anh ta định rút lui thì lại bị gọi lại.

Quay đầu nhìn, anh ta thấy người đàn ông trước nay luôn lạnh nhạt bỗng hiếm hoi biểu hiện chút cảm xúc: “Lát nữa Úc Khả Khả sẽ đến, sắp xếp cho cô ấy.”

... Úc tiểu thư?

Trợ lý Ôn thoáng ngạc nhiên, vừa định hỏi gì đó thì ánh mắt lạnh lẽo của Quý Cảnh Diệp đã lia qua. Anh ta lập tức ngậm miệng, chỉ gật đầu nhận lệnh, cẩn thận đẩy cửa rời đi.

Úc tiểu thư trước đây mỗi lần đến tìm tổng giám đốc đều liên hệ trước qua anh ta. Nếu tổng giám đốc bận, cô ấy còn tỏ ra nhẹ nhõm, như thể rất không muốn gặp vậy...

Còn lần này, cô ấy lại trực tiếp liên lạc với tổng giám đốc. Trợ lý Ôn chìm vào suy nghĩ. Có phải quan hệ của hai người đã thay đổi mà anh ta không hay biết?

Khoan đã, lệnh vừa rồi của tổng giám đốc, là muốn anh ta chăm sóc Úc tiểu thư chu đáo sao?