Cứu Rỗi Vai Phản Diện, Nhưng Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 15

Một đêm mộng đẹp.

Úc Khả Khả lười biếng tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại, ánh mắt thất thần. Một lúc lâu sau cô mới chậm rãi lật người, thoải mái thở dài một hơi.

Cuộc sống của người giàu, quả thật rất sung sướиɠ.

[Chào buổi sáng, ký chủ, cuối cùng cô cũng dậy rồi.] Hệ thống vang lên với giọng điệu đầy sôi nổi, nhắc nhở một cách hoạt bát: [Phản diện đã tới công ty rồi, hôm nay cô phải đi gặp anh ta đấy.]

Úc Khả Khả: Hả?

[Mới sáng sớm mà anh ta đã bắt đầu làm việc rồi sao?] Nhìn thời gian, cô bị chấn động: [Đây là thế giới của những người cuồng công việc sao? Người lao động khóc thét.]

May là cô không phải một trong số đó.

Úc Khả Khả lại an tâm.

Sau khi lăn lộn trên giường một lúc đầy lưu luyến, cô cuối cùng miễn cưỡng đứng dậy.

Gu thẩm mỹ của nguyên chủ không tệ, Úc Khả Khả tùy tiện chọn một bộ quần áo. Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Úc Nhiễm đang gọi điện thoại dưới lầu.

"... Tôi đã nói rồi mà, mẹ tôi rất kỳ lạ! Không chỉ đích thân nấu cơm cho cô ta, mà tối qua còn đặc biệt dặn dò tôi, bảo gần đây đừng động chạm gì đến Úc Khả Khả, chú ý xem cô ta đang làm gì."

Úc Nhiễm không biết đang phàn nàn với ai, vẻ mặt đầy tức giận: "Rõ ràng trước đây mẹ tôi không như vậy. Không biết Úc Khả Khả đã dùng loại bùa mê thuốc lú gì, mà khiến bà đối xử tốt với cô ta như vậy. Tức chết đi được!"

Hửm? Có liên quan đến mình sao?

Nghe thấy tên mình, vốn định bước xuống lầu, Úc Khả Khả lập tức dừng chân, dựng thẳng tai lên lắng nghe.

[Vì chuyện hôm qua, thím hai cô nghi ngờ cô đã biết điều gì đó, nên tạm thời muốn trấn an cô, tránh việc cô nổi điên nói cho Úc Nhị biết.] Hệ thống giải thích: [Bà ấy nghi là do vị bác sĩ được thuê trước đây đã làm sai sót, sáng nay vừa ra khỏi nhà đã đi tìm mối tình đầu để xác minh.]

Úc Khả Khả gật đầu: Suy nghĩ chặt chẽ, rất hợp lý. Hãy thắp một ngọn nến cho vị bác sĩ kia.

Đúng lúc đó, Úc Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thấy Úc Khả Khả đang tựa vào lan can, đôi mắt không chớp nhìn mình. Cô ta lập tức giật mình, suýt chút nữa làm rơi điện thoại: "Cô bị bệnh à? Đi không có tiếng động gì cả!"

Úc Khả Khả thản nhiên: "Tại vì tôi đang nghe lén cô gọi điện thoại mà."

Úc Nhiễm: Cái gì?

Cô ta sững sờ, sao lại có người thẳng thắn thừa nhận mình nghe lén như vậy chứ! Đúng là bị điên!

Cô ta vừa định mở miệng chửi, thì lại nghe thấy người phụ nữ đáng ghét này kéo dài giọng: "Nếu không nghe thấy, tôi thật không ngờ cô lại bất mãn với tôi như vậy đấy, Nhiễm Nhiễm."

"Tôi xem cô như em gái ruột để yêu thương, thật khiến tôi đau lòng quá, hu hu."

Để biểu thị nỗi buồn của mình, Úc Khả Khả thậm chí còn giả khóc hai tiếng.

Úc Nhiễm: "..."

Nghĩ đến trò quấy phá của cô tối qua cùng với sự quay lưng đột ngột của bố mẹ, Úc Nhiễm phải nuốt ngược câu mắng trở lại, tức đến nỗi suýt nghiến nát răng.

Chẳng qua là nhờ vào việc gia đình đang cần dựa vào sự giúp đỡ của Quý Cảnh Diệp – chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, Úc Khả Khả chết chắc!

Tự an ủi bản thân như vậy, Úc Nhiễm chỉ đành nén giận: "Làm gì có chuyện tôi bất mãn với cô, chắc cô hiểu nhầm thôi."