Có ba chiếc đèn chùm hình ống treo phía trên chiếc bàn ăn nhỏ, ánh sáng ấm áp dưới tấm vải rất đẹp, màu sắc của thức ăn khi được chiếu sáng càng đẹp hơn.
Thông thường, bàn ăn là nơi hai người nói chuyện, bồi dưỡng tình cảm.
Có đôi khi, Thẩm Ngư sẽ bật một chương trình giải trí, hoạt hình hoặc phim truyền hình, hai người vừa ăn vừa xem.
Và ngay cả khi Lục Minh Đồng không hứng thú, cậu sẽ xem cùng cô, thỉnh thoảng phàn nàn về nội dung của chương trình.
Thẩm Ngư mở từng chiếc túi nhựa đựng bữa tối ra, bẻ đôi đôi đũa dùng một lần dùng một lần và đưa cho Lục Minh Đồng.
Cũng tình cờ lúc về thấy có người bán cháo ngô bí đỏ, cả ngày làm thêm mệt mỏi quá, đang cần gấp cái gì cho ấm nên nhờ họ làm cho một bát.
Bây giờ chỉ cần cho tên bệnh hoạn Lục Minh Đồng ăn là thích hợp.
Thẩm Ngư tự mình ăn cơm chiên trứng, một số món chay được kho sơ qua, củ sen thái sợi, khoai tây thái sợi, rong biển,...
Cô liên tục đẩy đôi đũa mà Lục Minh Đồng vươn ra để gắp đồ ăn.
Cậu bạn nhỏ bực bội: “Cháo này nhạt nhẽo lắm.”
“Ai bảo anh không ăn cơm tối. Người đau dạ dày không xứng ăn mấy thứ cay vầy đâu.”
“Em là bạn gái anh hay là mẹ anh…”
“Nếu cần thì em còn làm ông nội anh được đấy.”
Lục Minh Đồng biết mình sai nên không tranh cãi nữa, ngoan ngoãn ăn cháo.
Ở riêng việc chăm sóc cậu thì quyền uy của Thẩm Ngư là không thể đọ lại.
Cậu là người lười ăn, ăn muỗng có muỗng không.
Nhưng mùi thơm của thức ăn, ánh sáng màu cam nhạt và sự tồn tại của Thẩm Ngư vẫn lây nhiễm cho cậu, khiến cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ chúng.
Sau đó, cậu chậm rãi nói chuyện Tưởng Tòng Chu ra kể cho Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư tức giận đến muốn nhấc bàn: “Ông ta còn có mặt mũi đi nhận anh hả?”
Lục Minh Đồng nói sẽ không nhận ông ta, trong cuộc đời của cậu, người này chẳng qua là vắng mặt. Hôm nay nguyện ý đi gặp cũng chỉ là vì muốn nghe sự thật về khi đó.
Cậu cũng nói với cô là để từ chối trách nhiệm vốn không thuộc về mình này, cậu đã từ chối một công ty Internet: “... theo những gì mà ông ta nói, giá trị thị trường ít nhất là hàng trăm triệu.”
Thẩm Ngư trố mắt: “Thì ra anh thật là đại gia nha, tài sản mấy trăm triệu lận.”
Lục Minh Đồng giống như bị cô chọc vào tự tôn: “Em cho rằng anh cần người khác định nghĩa sao?”
“Đương nhiên không phải. Nhìn xem, chẳng phải em đang rất yên tâm mà ở trong căn phòng thuê giá một ngàn năm, có phòng ngủ phụ sao?” Thẩm Ngư cười nói: “Cái giá này tương đương với mục tiêu xóa đói giảm nghèo đấy.”
Sau khi ăn uống tắm rửa xong, Thẩm Ngư chiếm bàn máy tính của Lục Minh Đồng để kiểm tra một số thông tin.
Lục Minh Đồng tắm xong cũng đến ngồi.
Rất trực tiếp và đi thẳng vào vấn đề, cậu chỉ vào sổ ghi chép của cô và càu nhàu với cô vì gần đây đã thức quá lâu tại nơi làm việc.
“Anh nói có lòng người tí đi, về nhà rồi toàn bộ thời gian của em đều bị anh chiếm hết rồi…….” Chưa nói xong cô đã bị cậu bế nhấc lên đung đưa hai chân, cố gắng tìm lý do đấu tranh: “......Anh có nghĩ đến việc tiết kiệm áo mưa không, dù sao thì nó cũng không rẻ.”
Lục Minh Đồng vẻ mặt kinh ngạc: “Em không muốn sài….”
Thẩm Ngư vội vàng che miệng cậu lại.
Vận động trước khi ngủ đêm nay là Thẩm Ngư mệt mỏi muốn xỉu.
Bởi vì Lục Minh Đồng mang thù, nói muốn cô thử xem ngủ với con người có giá trị trăm triệu là cảm giác như thế nào?
Thẩm Ngư muốn chửi người nọ, liền dùng gối đập vào người cậu: “Đau quá nha!”
Dạo đầu cũng không chịu làm luôn?
Vẻ mặt Lục Minh Đồng lạnh lùng: “Con người trị giá hàng trăm triệu nào có đủ kiên nhẫn để làm màn dạo đầu.”
Tuy nói vậy nhưng vẫn chậm rãi để đợi cô thích nghi.
Thẩm Ngư không phải là người có ham muốn nặng nề, nhưng cô lại thích làm chuyện này với Lục Minh Đồng.
Bởi vì cậu sẽ luôn cho cô biết rằng cậu luôn dành cho cô ấy một tình yêu không bao giờ cạn.
Lúc kết thúc cũng chỉ vào phòng tắm rửa sơ qua cho sạch.
Trước khi Thẩm Ngư nằm xuống, cậu đã đặt thời gian cho máy xông tinh dầu. Đèn pha đều đã tắt, trong ánh đèn vàng nhạt dịu nhẹ, sương mù cuộn lên, tràn ngập mùi cam huyết yêu thích của cô.
Có một vài lời nói chỉ thích hợp nói lúc ăn cơm, cũng có một vài lời chỉ nên thầm thì lúc ngủ.
Lục Minh Đồng ôm cô từ phía sau và nói với cô rằng mặc dù cậu và Tưởng Tòng Chu về bản chất chỉ là những người xa lạ, nhưng trong một khoảnh khắc, cậu vẫn cảm thấy không đành lòng khi nghe giọng của ông ta lúc sắp xếp tang lễ và sám hối về đời mình.
Thẩm Ngọc nói: “Dễ mềm lòng là khuyết điểm chung của chúng ta. Nhưng em biết, anh sẽ không để cho người khác lợi dụng nhược điểm này tổn thương chính mình, cho dù anh không kiên định, cũng có em, không có em đồng ý, cũng không có ai được phép chạm vào anh, vì từ đầu đến cuối, anh đều là của em.”
Lục Minh Đồng cười nói: “Là chị muốn khống chế em sao?”
“…” Thẩm Ngư cảm thấy ngữ khí của cậu có gì đó sai sai, không dám nói nữa.
Quả nhiên, Lục Minh Đồng ghé sát vào tai cô và nói với cô, lần sau, chúng ta có thể thử trò chơi này hay trò chơi kia.
Thẩm Ngư tự nhiên thấy bực vì hồi nãy mềm lòng mà an ủi cậu: “.....Lục Minh Đồng, quả nhiên quan hệ giữa chúng ta chỉ đơn giản là làʍ t̠ìиɦ ăn cơm cùng nhau thôi.”
“Làm sao vậy, công bằng mà nói, chí ít, cạn không cạn…”
“Đi chết đi!”
Chuyện của Tưởng Tòng Chu còn lâu mới kết thúc.
Sau nhiều khúc mắc, cuối cùng cậu cũng liên lạc lại với Hứa Ngạc Hoa, người lại đặt chân đến Nam Thành nhiều năm sau đó.
Hứa Ngạc Hoa chỉ liên lạc với Lục Minh Đồng sau khi gặp Tưởng Tòng Chu, bà không đề cập gì đến Tưởng Tòng Chu mà bà chỉ nói đã đặt vé ngày mốt và muốn ăn tối với cậu trước khi rời đi.
Lục Minh Đồng tuy đồng ý nhưng cũng không vui, rõ ràng thừa biết tại sao bà quay lại, hơn nữa lại càng không đồng tình quyết định của bà.
Hứa Ngạc Hoa sống trong một khách sạn rất gần sân bay, nơi hẹn cậu để ăn tối cũng rất gần sân bay.
Cố tình cách xa phố Thanh Thủy.
Lục Minh Đồng ở lại phố Thanh Thủy cho đến tối, sau đó mặc áo khoác đi ra ngoài.
Trong cái ánh chạng vạng, hoa ven đường tàn lụi, cả đóa hoa rơi xuống đất.
Khi đến nơi ăn cơm thì trời đã tối hẳn.
Hứa Ngạc Hoa đang ngồi ngoài trời trong nhà hàng tây, mặc một chiếc váy với một chiếc áo khoác dệt kim mỏng buộc sau lưng. Chiếc túi được đặt trên một chiếc ghế khác, một chiếc mũ ngư dân màu đen treo ở góc sau lưng ghế, trên tay bà cầm chiếc kính râm.
Bà đứng dậy, sự phấn khích đã lâu không gặp chỉ còn nén lại trong ánh mắt. Bà sợ rằng bất kỳ việc để lộ nét mặt hoặc ngôn ngữ cơ thể nào cũng sẽ là xúc phạm Lục Minh Đồng.
Vẻ mặt Lục Minh Đồng bình tĩnh hơn thế, cậu ngồi xuống cầm lấy thực đơn, tùy tiện lật xem rồi gọi món sườn sốt tiêu đen.
Một dãy đèn ngoài trời giao thoa với nhau, tạo thành hiệu ứng ánh sáng và bóng tối rất phức tạp, bao phủ Hứa Ngạc Hoa trong đó.
Trông bà vẫn như không già đi tí nào, nhưng mỗi lần gặp mặt lại gầy đi, mỗi lần lại gầy đi.
Đối với bà, Lục Minh Dồng vừa cảm thấy thương hại vừa cảm thấy chán ghét, nhưng khi đối mặt nhau, cái trước sẽ lấn át cái sau.
Đôi khi cũng có kiểu nghiến răng nghiến lợi: dù sao mình cũng tàn rồi, sao không ích kỷ hơn để cuộc đời mình tốt hơn, mà mãi cắm đầu vào mấy cái sừng trâu không liên quan.
Hứa Ngạc Hoa đương nhiên cũng đang nhìn Lục Minh Đồng.
Nhìn chiếc áo khoác thể thao màu đen bên ngoài chiếc áo phông trắng của cậu, mặt mày trông cứng rắn hơn so với những gì bà thấy lần trước. Hẳn không phải là ảo giác, vẻ lạnh lùng cô độc thường ám ảnh cậu đã nhẹ đi rất nhiều.
Mấy năm qua, mẹ con hai người càng ít gặp nhau.
Trên WeChat, họ duy trì tần suất liên lạc thường xuyên, dù đó chỉ là sự quan tâm hỏi thăm sức khỏe hời hợt.
Cuộc nói chuyện của họ thường đi thẳng vào vấn đề, lần này Lục Minh Đồng cũng bắt đầu bằng cách hỏi bà: “Mẹ trở lại để gặp Tưởng Tòng Chu phải không?”
“Gặp rồi.”
Lục Minh Đồng chỉ cau mày, không hỏi sau khi gặp mặt họ nói chuyện gì.
Hứa Ngạc Hoa có cảm giác bị cậu phủ nhận hoàn toàn, loại nhận thức cực kỳ bực bội này khiến bà khó có thể tiếp tục nói.
Một bữa ăn không gì khác hơn là sao chép trực tiếp những lời chào lạnh lùng và ấm áp trên WeChat.
Cả hai người họ đều không giỏi ăn nói lắm, ngay cả khi Hứa Ngạc Hoa cố tình trì hoãn, bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc.
Lục Minh Đồng gọi người phục vụ đến thanh toán hóa đơn, từ chối việc bà muốn trả tiền.
Người phục vụ rót đầy ly nước chanh.
Họ im lặng một lúc, cũng không chủ động nói lời tạm biệt.
Cho đến khi Hứa Ngạc Hoa hỏi: “Khách sạn của mẹ không xa lắm, con có thể cùng đi bộ đến đó với mẹ không?”
Khoảng cách chỉ có một cây số, đi có chậm đến mấy cũng phải hai mươi phút.
Suy cho cùng, Hứa Ngạc Hoa không muốn lãng phí cơ hội gặp mặt này, màn đêm không mấy sáng sủa này đã cho bà một chút quyết tâm: “Minh Đồng, con có hận mẹ không? Tự tiện sinh con ra, rồi làm con đau khổ nhiều năm như vậy.”
Lục Minh Đồng không đáp.
Theo cậu, hỏi như vậy là rất ích kỷ, giống như nhét dao vào tay sau đó hỏi có làm người ta đau hay không, dù sao cũng là vũ khí sắc bén.
Nếu phải trả lời, cậu sẽ nói rằng mình chưa nghĩ đến vấn đề này.
Hứa Ngạc Hoa: “Tha lỗi cho mẹ vì mẹ chưa bao giờ làm một người mẹ đủ tiêu chuẩn. Nhưng mẹ sinh con ra không phải vì giận dỗi, cũng không phải vì đợi đến bây giờ để giằng co với Tưởng Tòng Chu.”
Bà nói với Lục Minh Đồng rằng vào thời điểm đó, bà đã tìm được một người bạn đáng tin cậy để liên hệ với bệnh viện và sắp xếp phẫu thuật phá thai. Nằm trên bàn mổ, nhìn chiếc kẹp lạnh ngắt, bà lại bỗng thấy buồn nôn. Bà sợ cái lúc mà chiếc kiềm kia bóp lại, sinh mệnh nhỏ ấy sẽ đau, tuy rằng y tá đã nói với bà là không đến mức đó vì phôi thai còn chưa có ý thức.
Cô ra khỏi giường và bỏ chạy, nôn ọe ở chân tường phía sau bệnh viện.
Lục gia vì chuyện này mà xấu hổ, bà ở trong những lời cay nghiệt ấy mà không thể ngẩng đầu.
Nhưng trong quá trình thai nhi lớn lên từng tháng, tình mẫu tử đã cho bà thêm sức mạnh đơn độc.
Bà có khả năng sống sót, bà không phải không thể nuôi nấng cậu.
Hứa Ngạc Hoa: “Minh Đồng, con không phải được sinh ra trong hận thù, ít nhất khi đó mẹ và Tường Tòng Chu thật sự yêu nhau.”
Những lời này khiến Lục Minh Đồng không thể bác bỏ.
Lý do tại sao cậu bóp méo đúng sai để bảo vệ Hứa Ngạc Hoa chính là vì Hứa Ngạc Hoa chưa bao giờ vì ý nguyện chủ quan của mình mà tổn thương cậu. Bất cứ điều gì bà có thể, bà nhất định sẽ dành cho cậu những gì tốt nhất.
Chỉ là cuộc sống của bà không chỉ có cậu, còn có nhiều thứ khiến bà khó chịu hơn.
Hai mươi hai năm đầu đời, Lục gia che chở bà rất tốt, bà chưa từng trải qua mưa gió, chưa từng học qua cách đối nhân xử thế. Hơn nữa, bà tham gia vào lĩnh vực nghệ thuật, có một trái tim nhạy cảm và mong manh hơn ai cả.
Vì vậy mà bà chỉ có thể tiếp tục chạy trốn khỏi những vấn đề làm bà khổ sở hoặc buồn đau.
Hứa Ngạc Hoa tiếp tục nói rằng khi bà trở lại Nam Thành và gặp Tưởng Tòng Chu, không phải để giải quyết tình thù mà là để giải quyết khúc mắc trong lòng bà. Bởi vì bà từ lâu đã không còn yêu hận, chỉ có sương mù nhân gian ngăn cách.
Kể từ cái ngày đó, bà đã trải qua những thăng trầm trong cuộc đời, chịu vô số lần vấp ngã và dành phần đời còn lại để gánh chịu hậu quả cho những lựa chọn của mình.
Lục Minh Đồng đành phải ngắt lời bà: “Đừng nói nữa.”
Bởi vì cậu thật sự không muốn trực tiếp phản bác lại bà: Mẹ gánh chịu hậu quả gì? Hậu quả thì ai trong chúng ta cũng mềm lòng, không thể tách rời lại không thể tránh được việc gánh vác sao.
Hứa Ngạc Hoa dừng lại, im lặng.
Quyết tâm nói ra chuyện này hao hết dũng cảm của bà, lại bị Lục Minh Đồng cứ vậy mà ngắt.
Đút cả hai tay vào túi áo khoác, bà cúi đầu, cảm thấy không biết phải làm gì.
Lục Minh Đồng liếc bà một cái: “Hôm nay con ra ngoài là có chuyện muốn nói với mẹ.”
Cậu không chút do dự mở miệng nói, dùng giọng điệu không thể xía vào: “Con và Thẩm Ngư ở bên nhau.”