Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 40: Nước Mắt Của Em (01)

Lục Minh Đồng nhận được một cuộc gọi từ một người lạ vào ngày hôm đó.

Đầu dây bên kia là một giọng nữ, nói thật bằng phẳng, cô ấy nói rằng mình là trợ lý của Tưởng Tòng Chu lần trước gặp ở nhà hàng.

Phản ứng đầu tiên của Lục Minh Đồng là cúp máy.

Như thể đã đoán trước được điều đó, cô ấy nhanh chóng bổ sung: “Chỉ làm phiền anh Lục ba mươi giây thôi.”

Người trợ lý nói với Lục Minh Đồng là Tưởng Tòng Chu đã nhập viện từ ngày hôm kia và kết quả kiểm tra cho thấy tình trạng của ông ta đã xấu đi.

Chỉ cầu xin cậu đi qua gặp ông ta một lần.

Nơi này trên phố Thanh Thủy, kể từ khi Giang Tiều và Lý Khoan chuyển đến, thêm hai cô gái giúp họ thường xuyên đến đây nên đã được dọn dẹp sạch sẽ để làm việc và giải trí.

Mấy người này rất giỏi thức khuya, thường thì đến mười một giờ sáng mới dậy, ăn trưa xong thì đến hai giờ chiều mới bắt đầu làm việc.

Đã năm giờ chiều, Lý Khoan lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi đồ ăn mang về, trên đầu đeo tai nghe đang phát nhạc.

Cậu ta mơ hồ nghe thấy thứ gì đó leng keng trên bàn từ phía bên kia, vội vàng tháo tai nghe ra để xem.

Nhưng cậu ta lại thấy Lục Minh Đồng bị ngã khỏi ghế, điện thoại di động trên bàn cũng cách đó không xa.

Lý Khoan có chút khó hiểu: “Lục Minh Đồng?”

Lục Minh Đồng phớt lờ cậu ta, ngồi dựa vào ghế một lúc rồi đột ngột đứng dậy, mang hộp thuốc lá và bật lửa đi về phía cửa.

Cứ để cửa mở.

Lục Minh Đồng ngồi xuống cầu thang dẫn lên tầng bảy, châm thuốc và hít một hơi thật sâu.

Từ các khoảng trống của lan can nhìn lên, chỉ thấy ô cửa sổ to ở đỉnh nóc nhà tầng bảy, thường đóng cửa, thỉnh thoảng mới có nhân viên bắc thang lên để kiểm tra pin năng lượng mặt trời.

Khi còn học trung học, phố Thanh Thủy thường xuyên bị mất điện vào những ngày nắng, cửa ra vào và cửa sổ trên lầu luôn được mở để không khí lưu thông và thông gió để hạ nhiệt.

Thẩm Ngư đang ngồi ở cửa đọc sách, nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa, liền gọi “Lục Minh Đồng”, sao anh lại đi, anh muốn đi ra ngoài hả? Lát về mua em cây kem nhé?

Cô nhờ vả chưa bao giờ nghĩ sâu, quan tâm cũng vậy.

Bất cứ khi nào cô đi mua sắm với bạn cùng lớp và mua một số món ăn ngon, cũng không bao giờ quên lúc về chia cho cậu một ít, mặc dù cậu đã nghiêm túc nói mấy thứ con gái thích như sô cô la, kẹo mυ'ŧ và bánh quế trứng ... cậu ăn không quen, lần sau đừng mang cho cậu nữa.

Miệng cô thì đồng ý, nhưng lần sau vẫn vậy.

Khi cậu còn nhỏ đã cùng Hứa Ngạc Hoa đi đến nhiều nơi, điều kiện ở phố Thanh thủy không phải là tốt nhất, nhưng lại khiến cậu không muốn rời đi nhất.

Vì vậy, sự thương hại của cậu dành cho Hứa Ngạc Hoa luôn xen lẫn với căm ghét.

Tại sao thứ quan trọng như vậy, kiêu ngạo như vậy, lúc bị hủy hoại lại bỏ đi như giày rách. Tại sao bà luôn chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân, tủi thân, gặp rắc rối chỉ biết đi luôn.

Đã bao giờ nghĩ cho cậu đâu?

Họ, một hoặc hai người, dường như chắc chắn cậu không phải là người bạc tình bạc nghĩa.

Mối quan hệ huyết thống, lẽ phải và lòng hiếu thảo từng lớp từng lớp khóa chặt cậu lại.

Tưởng Tòng Chu ở trong khu VIP của bệnh viện.

Phòng đơn có phòng tắm riêng, ban công, ghế sofa để nghỉ ngơi, bàn có lò vi sóng, ấm đun nước và tủ lạnh nhỏ.

Tưởng Tòng Chi nằm trên giường với nhiều thứ đo lường gắn trên người.

Cả người ông ta phờ phạc và đầy cáu kỉnh, lúc tiếng gõ cửa vang lên còn có thể tức giận với trợ lý được.

Người trợ lý họ Vương, cô ấy mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, dưới chân đi một đôi giày da đế bằng màu đen để tiện đi đường.

Gương mặt thanh tú của cô ấy dường như bị cuộc sống bào mòn đến mức lãnh đạm, cô ấy mở cửa ra thì thấy Lục Minh Đồng đã đến, khi báo cáo với Tưởng Tòng Chu vẫn giữ ngữ khí bình tĩnh như vậy: “Tưởng tổng, anh Lục đến rồi.”

Tưởng Tòng Chu trên giường sau một giây đã thay đổi biểu cảm.

Ông ta ra hiệu và nhờ trợ lý Vương nâng giường bệnh cho mình rồi bảo cô rót nước cho Lục Minh Đồng.

Trợ lý Vương dời ghế đến bên giường, từ trong tủ lạnh nhỏ lấy ra một chai nước khoáng đóng chai dung tích nhỏ, đặt lên tủ đầu giường, đóng cửa lại rồi rời đi.

Lục Minh Đồng không ngồi xuống, cách đặt ghế và khoảng cách, giống như là người nhà đến thăm người nhà đến thăm.

Cậu bước đến cửa sổ ở cuối phòng, để Tưởng Tòng Chu có thể nhìn cậu từ xa.

Trên mặt Tưởng Tòng Chu lộ ra nụ cười: “Bố còn tưởng rằng con sẽ không tới.”

Lục Minh Đồng vẫn bình tĩnh và thờ ơ: “Ngài Tưởng tìm tôi có chuyện gì?”

Sau lần gặp mặt cuối cùng, Tưởng Tòng Chu trở về và suy nghĩ kỹ càng, ông ta chắc chắn rằng Lục Minh Đồng hẳn đã biết thân phận của mình, không thể không nghi ngờ khuôn mặt giống hệt trong gương với mình.

Chỉ là ông ta không nghĩ tới, Lục Minh Đồng trẻ như vậy mà đã có thể kiểm soát không thể hiện ra vui buồn rồi.

Tưởng Tòng Chu nhìn cậu, tựa hồ đang nhìn chính mình lúc còn trẻ, suy nghĩ một ngày một đêm, nhưng cuối cùng vẫn do dự, cuối cùng chọn một mở đầu có vẻ thích hợp: “Minh Đồng, nếu như bố nói, bố không biết con tồn tại, con cảm thấy thế nào?”

Năm đó Hứa Ngạc Hoa và bố mẹ còn ở tại Nam thành.

Hứa Ngạc Hoa vừa tốt nghiệp đại học và làm việc cho một nhà xuất bản, trong khi đó Tưởng Tòng Chu là một ca sĩ ít tên tuổi làm việc trong một đoàn biểu diễn thương mại nhỏ, ông ta chỉ có cơ hội hát hai bài hát lưu hành cho mọi người trong đám cưới và lễ khai mạc.

Hai người gặp nhau qua bạn bè và nhanh chóng yêu nhau.

Tuổi trẻ bồng bột mà không nghĩ đến hậu quả.

Một ngày nọ, Hứa Ngạc Hoa đến chỗ làm của Tưởng Tòng Chu để tìm ông ta, ngay khi hai người gặp nhau thì bà đã nói với ông ta là mình đang mang thai.

Tưởng Tòng Chu khi đó nào có vui vẻ, mà chỉ lo sợ hãi tai vạ trong tương lai.

Thứ nhất là ông ta nghèo trắng tay, từ năm tốt nghiệp cấp hai tới giờ cũng không chịu nghiêm túc học hành, trèo không nổi Lục gia đầy phần tử tri thức; Hai là, lúc ấy ông ta được người ở thủ đô phát hiện, hợp đồng đã ký, mấy ngày nữa ông ta sẽ lên đường chính thức ra mắt.

Ông ta gánh không nổi, cũng không muốn gánh trách nhiệm như vậy.

Sau khi quay đi nghĩ lại, ông ta bảo Hứa Ngạc Hoa bỏ đứa trẻ đi, đợi ông ta đến thủ đô, sự nghiệp thăng tiến, ông ta nhất định sẽ quay lại Nam Thành và công khai đến cầu hôn. Khi đó, họ sinh thêm con cũng chưa muộn.

“Bố bảo Ngạc Hoa suy nghĩ cho kỹ. Sau nửa tháng, cô ấy đến nói với bố là đã đến bệnh viện phá rồi. Cô ấy không có yêu cầu nào khác mà chỉ muốn cùng bố đến thủ đô.”

Khi đó, Tưởng Tòng Chu mới hai mươi tuổi, kém Hứa Ngạc Hoa hai tuổi.

Ông ta hy vọng đi về phương bắc sẽ phát đạt, đương nhiên không thể mang theo gánh nặng.

Vì vậy mà dỗ dành bà, bảo mình đi trước, đợi chỗ tốt ổn định rồi đón bà về.

Mù quáng vì tham vọng, chàng trai trẻ không bao giờ nghĩ mình tàn nhẫn độc ác. Khi đến thủ đô, ông ta đã cắt đứt mọi phương thức liên lạc với bà.

Từ bỏ mọi thứ ở Nam Thành khiến ông ta cảm thấy xấu hổ, cũng như từ bỏ lần duy nhất trong đời ông ta thật lòng.

Từng câu từng chữ của Hứa Tòng Chu lặng lẽ lên án bản thân: “Bố không bao giờ nghĩ rằng Ngạc Hoa không …”

Trước khi biết cái người “Tưởng Tranh”, Lục Minh Đồng đã tưởng tượng ra nhiều tình huống, rằng tại sao Hứa Ngạc Hoa chưa kết hôn đã có thai.

Một trong số đó, là niềm tin cậu thích nhất, cũng là lần duy nhất tin là thật: có thể bố cậu là một người lính đã hy sinh trên chiến trường nên Hứa Ngạc Hoa ngang nhiên quyết định để lại đứa con mồ côi cha trong bụng mẹ để tưởng niệm.

Biết rằng bố mình có lẽ chỉ là một ca sĩ ít nổi tiếng, Lục Minh Đồng cũng có nhiều tưởng tượng khác nhau, trong đó dễ chấp nhận nhất là Hứa Ngạc Hoa quyết định giữ lại kết tinh của tình yêu khi ông ngoại đánh uyên ương không cho hai người thành đôi.

Nhưng không nghĩa tới sự thật câu chuyện này lại máu chó, thấp kém và dơ bẩn hơn những gì cậu nghĩ.

Dạ dày Lục Minh Đồng trào lên cảm giác ghê tởm như sóng cuồng, không thích ông ta thân thiết gọi mình là “Minh Đồng” như vậy.

Vẻ mặt cậu vẫn thờ ơ: “Tôi nghe không rõ ý định của ngài Tưởng đây là gì.”

Kể từ khi Tưởng Tòng Chu kết hôn với vợ tới giờ vẫn chưa có con.

Mãi sau này ông ta mới biết, tiểu thư cành vàng lá ngọc mà ông ta luôn phải kính nể, nâng niu đã hai lần sảy thai vì bạn trai khi còn học đại học, có lẽ mà vì không chăm sóc tốt nên từ đó để lại chứng vô sinh.

Ông ta không quan tâm đến điều này, thậm chí còn củng cố quyết tâm của mình để vượt lên.

Nhẫn nhịn tàn nhẫn, chém gϊếŧ quyết tuyệt trong kinh doanh những năm này, cuối cùng ông ta cùng nhà vợ cân bằng, thậm chí mơ hồ áp đảo.

Tưởng Tòng Chu không giải thích lý do.

Ông ta chỉ cười và nói: “Bố dự định thành lập một công ty Internet, với một đội ngũ và những người quản lý chuyên nghiệp. con và các bạn có thể nghiên cứu và phát triển tùy thích. Sau này đường phát hành….”

“Ngài Tưởng.” Lục Minh Đồng ngắt lời ông ta: “Tôi nghĩ rằng chỉ bằng năng lực của bản thân, tôi cũng có thể tự mình đạt đến tầm cao đã đặt ra. Không công không có thưởng, ngài có thể đưa của cải cho những người cần nó hơn.”

Cậu cứ một cậu là lại nói “Ngài Tưởng” một cách xa lạ, khiến Tưởng Tòng Chu không thể nói thêm lời nào nữa.

Quay mặt đi, ông ta ho khan vài cái: “Con không nhận, nhưng trong di chúc bố chắc chắn sẽ nhớ con.”

Vẻ mặt Lục Minh Đồng tối sầm lại.

Tưởng Tòng Chu lại nói: “Minh Đồng, nói thật, bố không còn nhiều thời gian để sống nữa.”

Tình trạng của Tưởng Tòng Chu trở nên tồi tệ hơn, trong hai ngày ở bệnh viện, ông ta đã nghĩ qua một lần sống chết.

Gần đây bác sĩ cho ông ta biết ước chừng trong vòng một năm ông sẽ chết, mục tiêu hiện giờ là dùng thuốc đắt tiền, có lẽ có thể kéo dài một ít thời gian để sống, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được ba năm.

Con người đều là cặn bã, đặc biệt là những người sắp chết, tất cả những gì họ đã thề từ bỏ trong quá khứ, bây giờ họ chỉ muốn bù đắp.

Ông ta chỉ sợ lúc nằm xuống hai tấc đất đều không thể yên lòng.

Lục Minh Đồng cười lạnh: “Có thể thấy, tôn nghiêm của người khác không quan trọng bằng sự an tâm của bản thân, trong cuộc đời hai mươi năm của tôi, tôi chưa từng có ông trong đời và sau này cũng không có. Ông biết cách bắt cóc đạo đức thật ấy, nhưng chỉ sợ là là ông một chút cũng không hiểu tôi.”

Cuối cùng, cậu không ngần ngại nặng lời hơn: “Hợp tác điều trị và chăm sóc sức khỏe thật tốt. Vì phép lịch sự, tôi sẵn sàng đến dự lễ chia buồn của ông.”

Thẩm Ngư gần đây rất bận rộn, là vì đám cưới ở New Zealand đó.

Tất cả các đối tác phải nói chuyện với người dân địa phương, đặc biệt là các nhà cung cấp hoa.

Tuy cô chỉ là leader, nhưng điều phối nhân lực, nhiệm vụ kế tiếp cũng rất đáng lo, cấp dưới không gánh nổi, cô đành phải đích thân ra tay.

Buổi tối, nhắn tin cho Lục Minh Đồng, nói cậu đi ăn tối một mình đi.

Sau khi làm thêm giờ, lái xe trở về nơi ở của mình, đóng gói một số đồ ăn khuya ở một cửa hàng nhỏ gần đó rồi mang lên lầu.

Thông thường vào thời điểm này, Lục Minh Đồng đã trở về từ phố Thanh Thủy nếu cậu không cần làm việc.

Chỉ khi cô mở cửa lại thấy rằng ngôi nhà tối om.

Cô đưa tay chạm vào công tắc cạnh cửa và định nhấn nó thì thấy có tí tia lửa sáng lên trong phòng.

Cô sợ đến tim nhảy ra khỏi cổ họng: “...Sao anh không bật đèn?”

Không có trả lời.

Thẩm Ngư muộn màng ngửi thấy mùi khói, bật đèn, đặt đồ đạc đã đóng gói đến, cởi giày đi làm, xỏ dép lê, vội vàng đi tới.

Người thanh niên tựa đầu vào tay vịn của ghế sô pha, trên khuôn mặt hiếm có lộ vẻ thù địch.

Thẩm Ngư quỳ trước người cậu, đưa tay sờ lông mày của cậu: “Làm sao vậy?”

Lục Minh Đồng không muốn sự nóng nảy của mình liên lụy đến Thẩm Ngư, liền đứng dậy dập tắt điếu thuốc, muốn đi tắm rửa sạch mùi thuốc lá nồng nặc trên người.

Thẩm Ngư thoáng thấy trong gạt tàn có rất nhiều tàn thuốc cháy dở.

Không nghĩ ngợi, cô nắm lấy cổ tay cậu.

Cậu chưa kịp đứng dậy hoàn toàn thì đã bị kéo trở lại ghế sô pha.

Thẩm Ngư ngẩng đầu lo lắng nhìn cậu: “... Sao vậy? Có chuyện gì không thể nói với em sao?”

Lục Minh Đồng dừng lại.

Cậu không nhịn được mà nắm tay lại đè lên bụng.

Thẩm Ngư nhìn một chút, đứng dậy, tùy ý đi tìm thuốc cho cậu: “Bữa tối không ăn sao?”

“Ừ.”

“.....”

Thẩm Ngư nặng nề đặt ly nước thủy tinh lên bàn cà phê trước mặt cậu: “Anh không nói gì cũng được, nhưng anh không quan tâm đến sức khỏe của mình, còn muốn để em đoán già đoán non tâm trạng của anh. Em không đáng để anh tín nhiệm vậy sao? Hay là anh cảm thấy quan hệ của chúng ta đơn giản là ăn cơm làʍ t̠ìиɦ với nhau là đủ?”

Lục Minh Đồng lập tức nói: “....Không phải.”

Cậu muốn đi ôm cô lại bị cô xụ mặt đẩy ra: “Anh mau uống thuốc đi!”