Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 19: Hôn trộm hạt sương (5)

Mối quan hệ giữa Thẩm Ngư và ông ngoại không tốt bằng mối quan hệ giữa cô và và ông nội.

Sự việc năm đó cũng là một trong những nguyên nhân, nhưng chủ yếu là do quan hệ với ông ngoại bên kia phức tạp hơn — ông ngoại đã ly hôn, vị ‘bà ngoại’ trên danh nghĩa này của Thẩm Ngư khi kết hôn với ông ngoại còn mang theo hai đứa con riêng của chồng trước.

Diệp Văn Cầm không thích ‘mẹ kế’ này cho lắm, bà ấy thậm chí còn không thích hai ‘anh trai’ và ‘chị gái’ mà bà cụ mang đến - "Người nhỏ người lớn đều là một kiểu con buôn khôn khéo" Diệp Văn Cầm thường nói với Thẩm Ngư thế này.

Bởi vì chuyện này, Thẩm Ngư không có tiếp xúc thân mật với ông ngoại ở bên kia, chỉ đến thăm vào Tết Nguyên Đán.

Ông ngoại tính tình bộc trực, hào sảng, thẳng thắn, thích kết bạn, đồng thời cũng rất giữ thể diện.

Sinh nhật là chuyện lớn, lại là đại sinh nhật bảy mươi tuổi, tất nhiên không thể mất sự phô trương.

Thẩm Ngư biết hôm nay sẽ là một dịp trọng đại, nhưng khi thật sự đến bữa tiệc, lại phát hiện ra thật nằm ngoài sức tưởng tượng.

Toàn bộ sảnh tiệc của khách sạn được vây kín, khung cảnh tràn ngập hoa, ông ngoại đón khách ở cửa, mặc một bộ đồ Đường mới may, nền đen và hoa văn đỏ son, mái tóc cũng mới cắt, tuy đầu đã hoa râm nhưng lại tinh thần tràn trề, không hề thấy có chút nào già nua.

Thẩm Ngư vừa xuất hiện, ông ngoại đã nắm cả hai tay của cô, cẩn thận nhìn cô, cười nói, Tiểu Ngư Nhi ăn diện thật xinh đẹp.

Một vị khách gần đó cười đáp lại: "Dự tiệc rượu sinh nhật xong rồi, lần sau mời chúng tôi đến uống rượu cưới của cháu gái nhé!"

Một câu chọc cho ông ngoại mỉm cười.

Diệp Văn Cầm, Tần Chính Tùng và Tề Cánh Ninh cũng đến.

Diệp Văn Cầm ra hiệu cho Thẩm Ngư đến: "Sao lại tới đây muộn thế, nhanh lên, mẹ và ông Tần đi tiếp đãi khách, con ở chỗ này tiếp Tiểu Tề nhé."

Tề Cánh Ninh hôm nay mặc một bộ âu phục chỉnh tề, thoạt nhìn chất liệu vải và đường may đắt tiền, dù vậy cũng không thể gọi anh ta là người làm nền được, bởi vì anh ta có khí chất cao quý.

Nhưng nói thật, anh ta thuộc loại mà nếu như Thẩm Ngư đυ.ng phải trong quán bar cũng sẽ không chủ động tiến lên chào hỏi, bởi vì cảm giác có khoảng cách, vừa nhìn đã biết hai người không phải người cùng một thế giới.

Thẩm Ngư không biết làm thế nào để ‘tiếp đãi’, cũng không nghĩ rằng Tề Cánh Ninh lại có hứng thú với thân thích bạn bè mà anh ta không hề biết.

Hàn huyên vài câu, không có gì để nói nữa, cảnh tượng thật xấu hổ.

Lúc này ‘cô em họ’ của Thẩm Ngư nhìn thấy cô, vẫy tay bảo cô ngồi xuống.

Bàn của cô em họ rất sôi nổi, tất cả những người trẻ tuổi thuộc nhiều họ hàng khác nhau của nhà họ Diệp đều tụ tập cùng nhau trò chuyện tán gẫu, ba bốn chủ đề đồng thời diễn ra.

Quan hệ giữa Thẩm Ngư và cô em họ sắp học năm hai này tương đối thân thiết, thỉnh thoảng cùng nhau ăn tối.

Nhưng Thẩm Ngư không thích chơi với cô ấy cho lắm, bởi vì có lúc cô ấy nói chuyện đôi khi sẽ không xem thời thế, ví dụ như bây giờ: "Chị họ, Trần Kế Châu không đi cùng chị sao?"

Thẩm Ngư vẻ mặt xấu hổ: "... Chị và anh ta đã chia tay rồi."

Bấy giờ cô em họ lại lên tinh thần, hỏi cô xem chuyện xảy ra chi tiết như thế nào, có phải đối phương nɠɵạı ŧìиɧ hay không.

Thẩm Ngư may mắn là Diệp Văn Cầm không ở đây, nếu không nghe thấy ‘chuyện thế này’ sẽ rất đau lòng, bí mật phàn nàn với cô: già trẻ lớn bé đều thích buôn chuyện giống nhau.

Thẩm Ngư không thỏa mãn được ánh mắt bàn tán của mọi người, chỉ nói: “Tính tình không hợp, chia tay trong hòa bình” để giải quyết vấn đề này.

Tề Cánh Ninh đứng ngoài cuộc nói chuyện, rõ ràng anh ta có khuôn mặt xa lạ, nhìn cũng không giống người trong họ, mọi người chỉ dám liếc nhìn anh ta, không dám nói chuyện với anh ta.

Lúc này, anh ta đối mặt với Thẩm Ngư, cười nói: “Tôi thấy cuối hành lang có một phòng uống trà, có thể cùng tôi qua đó ngồi một lát không?”

Giờ phút này, Thẩm Ngư khá cảm kích mình còn có nhiệm vụ ‘tiếp đãi Tề Cánh Ninh’.

Phòng trà cũng không yên tĩnh, nhưng so với sảnh tiệc thì tốt hơn nhiều.

Thẩm Ngư ngồi xuống không bao lâu, liền nhận được điện thoại Lục Minh Đồng.

Cô đang lựa lá trà ở đó, nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình, cô hoảng sợ quay lại nhìn nhưng không thấy Diệp Văn Cầm, vì vậy cô nhấc điện thoại, ra hiệu cho Tề Cánh Ninh là mình nhận cuộc gọi, sau đó đã đi đến nơi xa nhất cạnh cửa sổ.

Tề Cánh Ninh ngồi thư thái trên chiếc ghế mây, hai tay đặt nhẹ lên thành ghế.

Theo hướng mà anh ta đang đối mặt, Thẩm Ngư được đóng khung chính xác ở giữa tầm nhìn của anh ta.

Cô mặc một chiếc váy nhung màu xanh đậm, làm cho làn da của cô trông giống như đồ sứ trắng tráng men mềm mại dưới ánh đèn. Cuộc điện thoại của ai đó khiến cô bất giác mỉm cười.

Nói thật, hai ngày trước lần gặp mặt lần đầu tiên, Thẩm Ngư đối với anh ta không có đặc biệt ấn tượng sâu sắc, bởi vì nụ cười của cô ngày hôm đó là lịch sự xã giao, tựa hồ cũng không xuất phát từ nội tâm, hơn nữa anh ta cảm thấy rằng toàn thân cô hiện ra cảm giác hơi lo lắng.

Nụ cười hôm nay khác hoàn toàn. Nụ cười thoáng qua, giống như lá liễu vô tình rơi trên sông xuân.

Làm cho anh ta cảm thấy nhẹ nhàng, cảnh đẹp ý vui.

Thẩm Ngư nghe điện thoại rất nhanh, liền quay lại ngồi xuống đối diện, đối diện với anh ta lại là nụ cười xã giao lễ phép kia.

Tề Cánh Ninh hỏi: “Điện thoại của bạn trai cô sao?” Anh ta chỉ có thể đoán mò.

"Một đồng nghiệp, một trợ lý từ công ty, hỏi tôi mật khẩu của đĩa mạng để lấy một số thông tin."

Tề Cánh Ninh có chút muốn cười, nhưng nghe thấy giọng điệu cô chối đây đẩy, chỉ là đồng nghiệp mà nở nụ cười như vậy, thật là khiến cho người ta quá sức tưởng tượng.

Thẩm Ngư và Tề Cánh Ninh không thân thiết lắm, tùy tiện trò chuyện nửa giờ, trên cơ bản đều biết tình huống cá nhân của anh ta. Gia đình anh ta tự mở công ty ở Sùng Thành, làm đại lý cho một loại dụng cụ chính xác nào đó từ nước ngoài, anh ta đến Nam Thành để điều hành một công ty con, sau này anh ta sẽ ở lại Nam Thành lâu dài.

Tề Cánh Ninh nửa đùa nửa thật nói: "Tôi chưa quen cuộc sống ở Nam Thành, về sau phải nhờ cô Thẩm quan tâm nhiều hơn."

Thẩm Ngư cũng nói đùa: "Anh Tề có thể đến gặp tôi nếu muốn tổ chức đám cưới. Tôi và ông chủ sẽ đăng ký giảm giá VIP 20% cho anh. Phong cách Trung Quốc, phong cách phương Tây hay phong cách Nhật Bản, chúng tôi đảm bảo sẽ làm cho anh hài lòng."

Giọng điệu kinh doanh chào hàng của cô làm Tề Cánh Ninh mỉm cười.

Một lúc sau, tiệc rượu bắt đầu, Thẩm Ngư và Tề Cánh Ninh trở lại sảnh tiệc.

Lúc này, mọi người đã ngồi đủ bảy tám phần.

Thẩm Ngư đi vào toilet, gặp Diệp Văn Cầm ở hành lang, bà ấy nổi giận đùng đùng.

“Mẹ, sao vậy?” Thẩm Ngư vội vàng đỡ lấy bà ấy.

"Còn có thể làm sao nữa? Là "em gái" tốt của mẹ âm thầm sắp xếp cho mẹ, nói mẹ gọi ông Tần tới đây lần này là vì muốn phô trương thực lực, rửa sạch nhục nhã. Nói mẹ năm mươi tuổi già như vậy, còn tìm một ông già gần sáu mươi, có ích lợi gì, con nghe xem!"

"Mẹ không dễ dàng mới trở về một lần, đừng tức giận dì. . ."

Diệp Văn Cầm từ đầu đến cuối tức giận bất bình: "Năm đó chính cha con đã gây ra vụ bê bối này, mẹ là người bị hại. Tại sao cuối cùng, cũng là mẹ bị người ta sỉ nhục chứ?"

Thẩm Ngư im lặng, không biết nên nói cái gì.

Diệp Văn Cầm nén giận liếc cô một cái: "Tiệc rượu sắp bắt đầu, con muốn đi đâu?"

Thẩm Ngư chỉ vào toilet.

"Mau lên, đừng để người ta đợi."

Ông ngoại của Thẩm Ngư thích uống rượu, những người trong số họ là hậu bối phải đi cùng để ông uống cho thỏa thích.

Thẩm Ngư cũng trốn không thoát, cô uống được rất ít, thử qua đủ mọi cách ăn gian, cuối cùng say khướt không còn biết gì.

Điều cuối cùng cô nhớ được là ông nội của cô, lúc này đã hơi say, nắm tay cô, em trai họ và em gái họ đặt cùng một chỗ, nói rằng ông sống đến bảy mươi không hối tiếc điều gì, nếu vẫn có thể nhìn ba đứa cháu này trong tương lai kết hôn và sinh con, đó là trời cao đối đãi ông không tệ.

Sau đó, Thẩm Ngư không biết bị ai dìu vào nhà vệ sinh nôn một lần, sau đó bị đưa vào phòng uống trà.

Cô ngủ ở đó hơn nửa tiếng, bị Diệp Văn Cầm đánh thức, nói rằng tiệc rượu đã tàn, chúng ta đi thôi.

Thẩm Ngư nặng nề đứng lên, chân nam đá chân bắc, Diệp Văn Cầm vội vàng đỡ lấy cô, trong lời nói có chút không vui: "Con ra ngoài xã hội đã bốn năm năm, chỉ là vài ly rượu vang mà thôi, vậy mà có thể say đến mức này." Tối nay bà ấy nghe được một số tin đồn, tâm trạng luôn luôn không vui.

Đó là một chiếc xe thương mại, tài xế của Tần Chính Tùng đang lái nó. Nơi họ ở cách khách sạn không xa nên xe sẽ lái đến khách sạn trước.

Khi xuống xe, Diệp Văn Cầm nhờ Tề Cánh Ninh đưa Thẩm Ngư trở về.

Thẩm Ngư vội vàng nói: “Mẹ, con một mình trở về là được…”

"Đi cái gì mà đi, đi đứng còn không xong."

Tề Cánh Ninh cười cười, nói với cô: “Vừa lúc tôi cũng đi hóng gió một lát cho tỉnh rượu.”

Thẩm Ngư trầm mặc, bởi vì bụng đột nhiên quặn lên, cô phải hít sâu một hơi mới có thể kiềm chế, không có sức cùng anh ta tranh luận.

Vì không muốn ở trong xe nôn mửa, Thẩm Ngư nghiêng người, rất nhanh trong đầu liền choáng váng một trận rồi chìm vào giấc ngủ.

Khi cô tỉnh lại lần nữa, cô đã ở phố Thanh Thủy, bị Tề Cánh Ninh đánh thức, nói rằng không biết cô sống ở đâu.

Sau khi ra khỏi xe, Thẩm Ngư đi từng bước chậm rãi, cô cố gắng bước đi vững vàng hơn, nhưng có chút lực bất tòng tâm. Tề Cánh Ninh muốn giúp cô, nhưng cô liên tục đẩy anh ta, lẩm bẩm: "...Đừng, nếu không cậu ấy lại nổi điên mất."

"Cậu ấy là ai?"

Thẩm Ngư: “Cái gì cậu ấy?”

"Cô nói cậu ấy sẽ nổi điên mất."

“Tôi có nói sao?” Thẩm Ngư so với anh ta còn khó hiểu hơn: "Cậu ấy là ai?”

Tề Cánh Ninh: "..."

Đoạn cầu thang đó thực sự khiến Tề Cánh Ninh mất hết kiên nhẫn.

Thẩm Ngư leo lên tay vịn, từng bước một đi lên, không muốn anh ta giúp, chết cũng không cần, anh ta chỉ có thể đi theo đằng sau cô không dám tiến lên phía trước, sợ cô nhỡ như trượt chân, anh ta có thể đỡ cô từ phía sau để cô không bị ngã..

Cuối cùng, vất vả leo lên đến tầng sáu.

Tề Cánh Ninh mệt mỏi toát mồ hôi hột, thầm nghĩ, cô trông khá đáng yêu, chỉ là tính cách bướng bỉnh này không dễ thay đổi mà thôi...

Lúc này, cửa lầu sáu mở ra.

Một thanh niên cao lớn đi ra, nhìn anh ta rồi lại nhìn Thẩm Ngư, cau mày đi tới, đang định đỡ người sau.

Tề Cánh Ninh ngăn cản cậu: "Cậu là. . ."

Thanh niên liếc xéo anh ta một cái, cũng không trả lời, chỉ nói: "Anh đưa cô ấy trở về?"

"Đúng vậy."

“Đã đến nơi rồi, mời anh trở về. Giao cho tôi là được."

“Nhưng cô ấy sống ở lầu bảy…” Tề Cánh Ninh chỉ lên lầu.

"Sống ở lầu sáu."

"Chính cô ấy nói sống ở lầu bảy..."

Nhưng vào lúc này, Thẩm Ngư mơ mơ hồ hồ nói: "Lầu bảy!"

Tề Cánh Ninh nhìn người thanh niên trẻ tuổi, muốn nhìn xem cậu có giải thích gì không.

Thanh niên trên mặt không có biểu tình gì: "Chị ấy đầu óc không tốt, nhớ lầm."

Tề Cánh Ninh: "..."

Tuy nhiên, không thể qua loa mà giao cô cho người khác được nên hỏi: "Cậu là gì của cô ấy?"

“Trợ lý của chị ấy.” Người thanh niên có chút không kiên nhẫn, gạt cánh tay ra, đỡ Thẩm Ngư đi tới.

Tề Cánh Ninh đầy ẩn ý ‘Ồ’ một tiếng, hỏi: "Có gì chứng minh sao?"

Người thanh niên đẩy mạnh Thẩm Ngư, khiến cô phải mở mắt ra.

Cậu hỏi: "Tôi là ai?"

"Lục Minh Đồng, cậu có bệnh sao..."

Thiếu niên lại hướng ánh mắt nhìn anh ta: "Yên tâm chưa?"

Tề Cánh Ninh cười nói: "Được, vậy xem như tôi đã đưa về. Nếu như đã giao người cho cậu, xảy ra chuyện gì, tôi báo cảnh sát, là đến lầu sáu tìm cậu đúng không?"

Thanh niên trẻ tuổi nhìn anh ta bằng ánh mắt ‘đầu anh có bệnh không?’: “Có thể xảy ra chuyện gì? Chị ấy ở cùng một người xa lạ mới có thể xảy ra chuyện.”

Tề Cánh Ninh vô tội nhún vai.

Lục Minh Đồng chờ người rời đi mới đưa Thẩm Ngư trở lại tầng bảy. Ban đầu Lý Khoan nghe thấy tiếng huyên náo và muốn ra ngoài để xem náo nhiệt, nhưng bị ánh mắt của Lục Minh Đồng ép buộc phải quay lại.

Người uống say còn nặng hơn bao tải.

Đứng ở cửa lầu bảy, Lục Minh Đồng để Thẩm Ngư nằm trên người mình, dựa lưng vào tấm cửa trước, đi lấy chiếc ví vàng đen trong tay cô, từ bên trong tìm chìa khóa.

Vừa mở cửa, cậu trực tiếp ôm eo cô, đá tung cửa phòng ngủ, ném lên giường. Ngay sau đó, cậu tự mình đi đến đầu kia và cởi đôi giày cao gót trên chân cô.

Cô nằm chết trân trên giường, dứt khoát để cho mình mất đi chút tỉnh táo cuối cùng.

Lục Minh Đồng vẻ mặt tức giận, ngồi xuống mép giường, quay đầu lại: "Đi rửa mặt trước đi."

Cô bất mãn ’hừm’ một tiếng rồi với lấy tay anh.

Lục Minh Đồng duỗi ngón cái và ngón giữa, áp hai bên má cô, véo mạnh vào má cô, thấy môi cô biến dạng, cậu lại duỗi ngón trỏ ra, ấn chóp mũi cô đẩy lên.

Vẻ mặt thật xấu hổ, cậu cười ha ha, nhất thời lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm ảnh, thúc giục cô: "Heo con, mau dậy đi! Đi tắm rửa nhanh lên, nếu không tôi dùng nước lạnh dội chị bây giờ.” Cậu rất mang thù.

Bị véo như vậy đương nhiên Thẩm Ngư không thoải mái, cau mày lắc đầu, muốn thoát khỏi.

Lục Minh Đồng buông tay ra, chỉ thấy khuôn mặt cô bị rượu nhuộm đỏ nhạt, son môi trên môi cũng đã phai, viền môi hơi lem. Ngoài ra, làn da lộ ra từ chiếc váy màu xanh đậm ở khắp mọi nơi. Ngay khi cô di chuyển, ranh giới giữa màu xanh đậm và màu trắng lạnh lẽo cũng thay đổi liên tục.

Lục Minh Đồng cảm thấy có chút đầu óc mơ màng, không khỏi cúi đầu, mùi nước hoa nhàn nhạt của cô xộc vào lỗ mũi anh, giống như hoa hồng hòa với một chút trà đen hơi đắng.

Thẩm Ngư vươn tay phủi không khí, tựa hồ cảm giác được hô hấp của cậu quấy rầy cô nghỉ ngơi, cho nên muốn lật người.

Lục Minh Đồng đưa tay ra ngăn lại.

Cô lăn qua nửa đường, nhưng khi bị chặn lại, cô chỉ vươn tay ôm lấy cánh tay cậu, tựa đầu vào mu bàn tay cậu, tựa hồ cảm thấy cái gối này dùng để ngủ rất tốt.

"..."

Đặt tay xuống đè chặt vai cô, cậu lật cô lại, vẫn đối mặt với cậu. Lần này, một nửa mái tóc che khuất khuôn mặt của cô, dây vai của chiếc váy cũng tuột xuống.

Ánh mắt Lục Minh Đồng dần tối sầm lại, cậu đưa tay vén hết tóc của cô, ngón tay chạm vào má cô, ánh mắt dán chặt vào mắt trái và đôi môi nhòe nhoẹt của cô.

Hồi lâu, cậu một tay đỡ mép giường, cúi đầu.

Thẩm Ngư bị vỗ tới tỉnh.

Mấy cái tát nặng nề giáng xuống trán cô, cô không nhịn được mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Lục Minh Đồng, nhất thời không kịp phản ứng, đây là đâu.

"Dậy đi, tháo lens ra rồi ngủ tiếp."

Thẩm Ngư thống khổ rêи ɾỉ một tiếng, cô không muốn tỉnh lại, nhưng lại sợ mù.

Lục Minh Đồng vô cảm nhìn cô giãy giụa, mặt không chút cảm xúc nói: "Tôi cõng chị vào phòng tắm..."

Thẩm Ngư ‘a’ một cái ngồi dậy.

Vừa đi về phía phòng tắm, Thẩm Ngư vừa hỏi: “Mấy giờ rồi?”

"10 giờ 30."

“Tôi đeo lens mà ngủ hả?” Thẩm Ngư sửng sốt một chút.

"Nửa tiếng, không sao." Lục Minh Đồng không nói cho cô biết, bởi vì cậu biết cô đang dùng đồ dùng một lần silicone hydrogel, đeo đi ngủ một lúc cũng không phải vấn đề lớn, vì vậy cậu để cho cô nghỉ ngơi trong nửa giờ.

Thẩm Ngư rửa tay, khi cô đang ở trước gương tháo lens ra, Lục Minh Đồng cũng đi theo, một tay đỡ mép trên của khung cửa, hỏi cô: “Người đàn ông đưa chị tới là ai?"

Thẩm Ngư phản ứng một chút: "Tề Cánh Ninh."

"Quen kiểu gì?"

"Cậu đang thẩm vấn tội phạm sao? Có liên quan đến cậu sao?"

"Nếu như chị không chịu trả lời, thì có liên quan đến tôi rồi."

Thẩm Ngư trợn mắt nhìn cậu: "Con trai bạn của bạn trai mẹ tôi.”

Lục Minh Đồng rất không vui: "Mọi thứ đều có trước có sau, đừng tùy tiện chen ngang như thế."

“… Chen gì?” Thẩm Ngư vừa mới vặn vòi nước, tiếng nước chảy át đi giọng nói của cậu, cô chỉ nghe được mấy chữ cuối cùng.

"Tôi nói, giờ đến lượt tôi."

"Cái gì đến lượt cậu?"

"..." Lục Minh Đồng không nói nên lời: "Chị là heo."

"Cậu mới là heo!"