Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 18: Hôn trộm hạt sương (4)

Thẩm Ngư không có ý giằng co với Lục Minh Đồng, cô chỉ muốn ở một mình một lúc, không muốn gặp ai hết.

Tuy nhiên, Lục Minh Đồng cứ giống như quỷ đòi mạng vậy, như thể cậu sẽ không bỏ cuộc trừ khi giục được cô mở cửa.

Cô quá hiểu cậu, lại sợ thu hút người nhìn nên chỉ còn cách mở khóa cửa xe.

Lục Minh Đồng ngay lập tức mở cửa xe ra rồi giữ cánh tay cô.

Cô nắm chặt tay lái, chống cự một hồi: "Cậu nắm tôi đau!"

Lục Minh Đồng lập tức buông tay, dừng lại một chút, dựa vào cửa xe, khom người lại gần.

Thẩm Ngư bị ánh mắt của cậu làm cho xấu hổ, vươn tay muốn đẩy, lại không đẩy ra.

"Tránh sang!"

Lục Minh Đồng cũng vừa lùi lại.

Cô chui ra khỏi cửa xe, rất bực mình vội vàng rời đi, cánh tay lại bị Lục Minh Đồng nắm lấy.

Thực sự không muốn cùng cậu khúc mắc không rõ vào lúc này, những chuyện này đã đủ phiền phức để khiến cô đau đầu rồi.

Cô vặn cổ tay giãy giụa, Lục Minh Đồng tựa hồ sợ lại làm cô đau nên hơi buông ra một chút, nhưng cũng không buông hẳn. Cậu chỉ do dự một chút rồi kéo nhẹ, khi cô quay sang bên cạnh cậu, nhìn thấy ánh mắt mông lung của cô, cậu trực tiếp ôm cô vào lòng.

Hơi thở mạnh mẽ và sạch sẽ của chàng trai trẻ, nhiệt độ cơ thể ấm áp của cậu dựng lên xung quanh cô như một bức tường cao vô tận.

Chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng, càng mắng cậu càng vô ích: "Cậu có bệnh à!"

Cậu rất thờ ơ đồng ý: "Tôi có bệnh đấy."

Cậu siết chặt cánh tay còn đang giãy giụa của cô, lùi lại mấy bước, đến bên cây ngô đồng bên đường.

Lục Minh Đồng xoay người lại, để cô dựa vào thân cây, trước tình thế không thể tránh thoát này, cậu hỏi: "Sao lại khóc rồi?"

Lúc ấm ức tủi thân, người ta thực sự không thể chịu nổi một chút quan tâm, khiến bản thân phải vỡ oà.

Thẩm Ngư đưa tay lên che mắt, cậu gạt tay cô ra, tiến lại gần một bước, đem đầu cô áp vào ngực của mình.

Không phải tiếng khóc như hoa lê đái vũ*, chỉ là tiếng khóc bình thường nhất.

*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Lục Minh Đồng đang mặc một chiếc áo phông trắng cổ tròn bằng vải bông, ngực cậu đã ướt sũng.

Cậu đếm xem bao nhiêu phút, năm phút? sáu phút?

Làm thế nào mà người này có thể khóc nhiều như vậy?

Cậu thở dài bất lực và im lặng.

Cậu không bắt cô phải nhìn lên, cứ ôm cô như vậy, nói là có tâm tư riêng, cậu cũng thừa nhận, Thẩm Ngư hiếm hoi có lúc không nhe răng nanh, móng vuốt với cậu.

Có lúc cậu còn muốn nhắc nhở cô, nếu chị thật sự muốn từ chối, thì đừng hết lần này đến lần khác để tôi đến gần chị khi chị yếu lòng nhất. Chị không biết đàn ông luôn thương xót kẻ yếu sao, chó cũng không đổi được tính bám chủ, đây là thường tình rồi.

Sau khi đợi không biết bao lâu, âm thanh nhỏ dần.

Lục Minh Đồng lùi ra sau một chút, cúi đầu nhìn chỉ thấy hàng mi dài ướŧ áŧ của cô chớp chớp, tim cậu lỡ một nhịp, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: "Dì nói gì với chị?"

“Bà ấy định bán căn nhà này và ra nước ngoài sinh sống… với một gia đình mới.” Thẩm Ngư nói với giọng mũi nặng nề: "Phố Thanh Thủy là nút thắt trong lòng bà ấy, bà ấy đã trút bỏ gánh nặng, bắt đầu lại và đã tìm thấy phần còn lại của cuộc đời mình. Bất cứ ai có thể đi cùng bà ấy trong thời gian còn lại đều là điều tốt, nhưng tôi ..."

Thẩm Ngư cảm giác được cánh tay của cậu ôm chặt lấy cô, cậu nói: “Tôi biết.” Giống như sợ cô không tin, cậu lặp lại: “Tôi biết.”

Lục Minh Đồng hiểu rõ Thẩm Ngư nhất.

Khi cậu và Hứa Ngạc Hoa mới chuyển đến, cô đến chơi nhà cậu và luôn phàn nàn rằng Diệp Văn Cầm quá nghiêm khắc với cô, tự mình áp đặt, nấu ăn cũng khó ăn vô cùng... Nhưng, trong tai Lục Minh Đồng, những điều phàn nàn này chỉ là một lời phàn nàn nhỏ vô hại, bởi vì trong lòng cô vẫn rất yêu thương bà.

Cậu và Hứa Ngạc Hoa không giống như thế, mối quan hệ giống như đi trên lớp băng mỏng, bọn họ thậm chí bình thường cũng không dám nói nặng lời.

Sau sự kiện đó, phá tan sự tự tin của Thẩm Ngư tích lũy trong mười tám năm, gia đình ba người tuy bình thường nhưng hạnh phúc mà cô biết, hóa ra lại là một chiếc thuyền hỏng một đầu, không chịu nổi một kích.

Cô đã chuyển lại về phố Thanh Thủy sau kỳ thực tập mùa hè năm cuối cấp 3. Đúng là lý do ban đầu cô về là để tiết kiệm một số tiền thuê nhà, nhưng trước đó, cô cũng vẫn luôn đến dọn dẹp nhà cửa vào những ngày nghỉ để giữ cho nó giống như một ngôi nhà. Bởi vì trong lòng cô vẫn còn một ý nghĩ như vậy.

Điều cô hiểu rõ nhất là nghĩ đến cũng chỉ là ảo tưởng, mọi chuyện sẽ không quay lại, nhưng cô cũng nguyện làm người canh giữ quá khứ.

Ít nhất, có những ký ức trong căn phòng đó mà cô không thể vứt bỏ.

Bây giờ, những suy nghĩ đã biến mất, những kỷ niệm cũng sẽ biến mất.

Những người lớn mỗi người ôm một chiếc phao chạy thoát thân, nhưng chiếc xuồng ba lá mà cô ôm trên tay đã hỏng lại còn sắp bị mang đi.

Hết lần này đến lần khác, cô không thể nào không tủi thân.

Ấm ức cũng giống như đoạt giải, không đứng nhất thì không được công nhận.

Luôn luôn có ai đó ấm ức hơn cô.

Cảm giác được tâm trạng Thẩm Ngư dần dần bình tĩnh lại, Lục Minh Đồng hỏi: "Muốn uống nước không?"

Sự im lặng lúc này chủ yếu tương đương với ‘có’.

Cậu đang định mua, Thẩm Ngư lại nhắc nhở: “Trong xe tôi có.”

Lục Minh Đồng lấy từ băng ghế sau một chai chưa mở, vặn nó và đưa cho cô.

Cô khát nước nên uống một hơi, nhưng không uống hết, vẫn còn một phần tư.

Lục Minh Đồng liếc nhìn nó không nói lời nào, nhận lấy phần còn lại.

"Tôi đã uống rồi!"

Cậu thậm chí mắt còn không chớp.

Bóp cái chai rỗng đã uống cạn, vặn nắp, nhìn thấy một cái thùng rác cách đó không xa, tìm điểm ném như thể ném bóng rổ, ném nó qua, khó khăn lắm mới ném trúng.

Quay người lại, cậu thấy ánh đèn vàng mờ ảo lọt thỏm giữa những chiếc lá ngô đồng rơi xuống mặt cô. Chiếc quần đùi trắng, tông màu mờ ảo như vậy khiến cậu bất giác nhích lại gần một chút, cố nhìn cho rõ hơn.

Thấy cậu lại muốn ghé sát vào, Thẩm Ngư vội vươn tay đẩy vai cậu, ý bảo cậu tránh ra, cô đã rất bối rối rồi.

“Chị thật là biết qua cầu rút ván.” Lục Minh Đồng kéo quần áo cho cô xem ‘chứng cứ phạm tội’, chế giễu: “Vừa rồi sao không bảo cậu tránh ra đi?”

"Là cậu nhất định phải dùng sức kéo tôi, cậu là một con lừa nói đạo lý không chịu nghe đạo lý."

Ánh mắt Lục Minh Đồng ủ rũ, đột nhiên nắm lấy hai cổ tay của cô, thô bạo đẩy ra sau, mặc kệ lưng cô đau đến cau mày, trực tiếp cúi đầu.

Môi cô chỉ còn cách một tấc, cậu đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn: "Tôi nói cho chị biết, đây chính là cái gọi là dùng vũ lực."

Cậu vừa ra một đòn nhử, nhưng Thẩm Ngư sống lưng đã cứng đờ, tim đập thình thịch, đồng tử giãn ra, cô nín thở, bởi vì hơi thở của cậu đáp xuống chóp mũi của cô.

Dưới hàng mi dài, trong mắt cậu hiện lên một tia uy hϊếp, giống như đang nói cho cô biết, không phải không dám, mà là không thể.

Thẩm Ngư không dám tùy tiện nói nữa, cô thật sự tin tưởng chuyện gì cậu cũng có thể làm được.

Sau một lúc im lặng bế tắc, Lục Minh Đồng đột nhiên lại cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe mắt cô.

Trước khi cô nổi giận, cậu đã nhanh chóng lùi lại, đút tay vào túi quần: “Chị mau lên lầu đi, tôi đi đây.” Vẻ mặt và giọng điệu của cậu có vẻ ngây thơ hơn bất kỳ ai khác.

"Này!"

Lục Minh Đồng tiếp tục bước đi, cậu yêu cầu phần thưởng một cách tự nhiên, cậu đang có tâm trạng tốt đến mức không muốn quay lại và nghe cô dạy dỗ nữa.

"Lục Minh Đồng! Cậu trở lại!"

Không trở lại.

"Giúp tôi một việc!"

Lục Minh Đồng dừng một chút, quay người lại, nhất định phải nghe cô nói xong mới có thể giúp được.

"Kính... kính của tôi." Cô chỉ vào bên trong xe: “Lúc trước bỏ ra không biết rớt mất ở đâu rồi, cậu tìm giúp tôi với.” Cô cận năm sáu độ, lúc đi học không chú ý vệ sinh mắt, lớn lên ở trên giường đọc sách thiếu ánh sáng. Bây giờ gỡ kính mắt ra, thế giới đều mờ ảo.

Lục Minh Đồng bật đèn trên nóc xe, cúi người nhìn xung quanh và tìm thấy nó dưới ghế phụ. Lấy khăn giấy từ bảng điều khiển trung tâm, lau sạch rồi đưa cho cô.

Thẩm Ngư nhận lấy đeo vào, vẻ mặt ngượng ngùng nói cám ơn.

Thấy cô không có ý định tính sổ với mình, cậu chỉ hàn huyên vài câu rồi hỏi cô: “Khi nào thì bán nhà?”

“Mẹ tôi nhờ tôi tìm môi giới để đăng bán căn nhà lên mạng, nên cũng không vội”.

"Chị có thể tiếp tục ở, từ từ rồi tìm người mua."

Thẩm Ngư lắc đầu: "Tôi dự định dọn ra ngoài.”

Lục Minh Đồng dừng lại một chút và nói: "Tôi đang thuê một căn hộ hai phòng, tôi vẫn chưa tìm được bạn cùng phòng. Nếu như..."

"Tôi sẽ hỏi Nghiêm Đông Đông trước xem cô ấy có muốn cho tôi thuê phòng ngủ thứ hai không. Dù có tệ đến đâu, gần công ty cũng có rất nhiều căn hộ một phòng ngủ." Cô vội vàng gạt bỏ suy nghĩ nguy hiểm của cậu.

Lục Minh Đồng thờ ơ ‘ồ’ một tiếng.

"Vậy chị trở về đi, tàu điện ngầm sẽ sớm ngừng hoạt động."

Từ lúc cậu quay lại, cô luôn không dám nhìn cậu, nếu cậu nhìn cô, cô sẽ lập tức liếc sang chỗ khác.

Lục Minh Đồng nhướng mày cười cười, trước khi đi còn khoác tay lên vai Thẩm Ngư, cúi đầu ghé vào lỗ tai của cô trầm giọng nói: "Chị này, trong lòng có quỷ sao."

Đôi mắt của Thẩm Ngư rất nhạy cảm.

Nói chung, mắt của người cận thị khá nhạy cảm.

Khi cô học trang điểm, kẻ mắt trong khiến cô như chết đi sống lại.

Nụ hôn của Lục Minh Đồng đáp xuống khóe mắt cô, thậm chí còn chạm vào mi mắt mỏng manh của cô.

Cô đi tắm nằm trên giường, vẫn cảm thấy như bị bản ủi làm bỏng, cô không nhịn được chạm vào, rõ ràng không có dấu vết gì, nhưng lại thiêu đốt trái tim cô.

Trằn trọc mãi không ngủ được, dày vò tâm trạng.

Dường như biết trước sẽ có một kỳ thi lớn công bố kết quả, nhưng lại không chịu chăm chỉ học hành, đối mặt với nó nên chỉ biết chần chừ, hoang mang, lo lắng.

Thông báo wechat đột ngột khiến cô giật mình.

Kiểm tra điện thoại, là tin nhắn của Lục Minh Đồng.

Chống cự nhưng không tự chủ được, làm sao hai cảm xúc trái ngược nhau này lại có thể cùng tồn tại trong cơ thể cô một cách hài hòa như vậy.

Dù sao thì cũng ấn vào, may mà không đăng cái gì làm cô mất ngủ, đó là link mấy căn nhà một phòng ngủ cậu chia sẻ từ một trang web tìm nhà.

Phàm là chuyện liên quan đến cô, những đều vụn vặt đều được cậu để tâm.

Thẩm Ngư không bấm mở xem, trả lời một câu: “Cảm ơn, tôi xem một chút.”

Lục Minh Đồng gửi một dấu chấm tròn.

Thói quen của cậu biểu thị rằng cậu đã nhận được và không cần phải tiếp tục trò chuyện.

Thẩm Ngư đặt điện thoại xuống, tiếp tục lật úp như lật bánh.

Một lúc sau, điện thoại lại reo. Khi cầm lên, bị trượt tay, suýt chút nữa thì điện thoại rơi trúng mặt.

Vẫn là của Lục Minh Đồng gửi đến.

Một vài bức ảnh, phòng khách, nhà bếp, phòng tắm, ban công và phòng ngủ bên cạnh, sạch sẽ và ngăn nắp, trên ban công đặt một chiếc kệ hình thang, trồng đầy cây xanh. Cả nhà vẫn là sàn gỗ Thẩm Ngư thích nhất.

Hầu như có thể nói rằng từ góc độ cho thuê, ở cấp độ này đã là ‘ngôi nhà mơ ước’.

Cuối ảnh còn đính kèm dòng chữ: "Đương nhiên, tôi cảm thấy căn này được nhất. Nhưng người nào đó lại không thấy vậy".

Thẩm Ngư còn chưa kịp trả lời, cậu liền liên tiếp gửi đi mấy cái tin nhắn:

"Giúp chị làm điểm tâm."

"Giặt quần áo."

“Bao hết vệ sinh nhà cửa cũng không phải không được.”

"Tiền thuê 1500 một tháng, thấp nhất toàn mạng internet."

"Chị cân nhắc đi."

Thẩm Ngư thấy toàn cả màn hình gần như là cậu nhắn, vội vàng ngắt lời cậu: “Cân nhắc cái con khỉ, không cân nhắc!”

Lục Minh Đồng đáp lại cô bằng một dấu chấm tròn.

Thật là một dấu chấm tròn chấm dứt hoàn toàn của sự kiêu ngạo và lạnh lùng, như thể những lời nhận xét khiêm tốn quét qua màn hình lúc nãy không phải do cậu nhắn.