Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 21

Quyền Diêm đi dạo trong đêm. Sau khi bước lên tinh thuyền, anh quay đầu lại ngắm nhìn về phía trang viên Ngải Nhĩ Hãn, trong lòng cảm thấy vô cùng yên bình.

Không có cái gì ly biệt không nỡ, cũng không có tiếc nuối gì quá lớn.

Anh không nói lời cáo biệt với một trùng nào cả, bao gồm cả thư phụ của anh, dù đây là lần cuối cùng anh được gặp mặt bọn họ.

Lúc cửa khoang đóng lại, cũng là khoảnh khắc mà đám trùng văn màu xanh sẫm trải rộng lên toàn thân của anh, lít nha lít nhít nhúc nhích che khuất ngũ quan của anh, có vẻ vô cùng kinh khủng.

Đôi mắt tinh hồng lập tức ẩn chứa đầy vẻ hung ác ngang ngược, mạch máu toàn thân Quyền Diêm bạo khởi, quai hàm cần chặt, gắng gượng đè nén cơn đau đớn thực cốt, du͙© vọиɠ điên cuồng và hủy diệt kia.

Anh dùng lý trí đáng sợ của mình để biến thành xiềng xích, tạm thời buộc lại bản chất thú tính đang ẩn náu trong thân thể của anh.

Đến khi bình phục lại, Quyền Diêm cũng không thèm chú ý mạch máu toàn thân anh đã vỡ tan nát tạo thành một cơ thể toàn là máu. Anh lấy ra hộp dược cao chỉ lớn bằng nửa bàn tay của anh nhưng phải cần hai tay cậu bé mới có thể ôm, lẳng lặng nhìn rất rất .

Cơn đau đớn vẫn khiến cho mạch máu của anh run rẩy co rút, nhưng nét mặt của anh không có một tia thay đổi nào.

Anh là trùng con đầu tiên trong nhà, thư phụ bận rộn chuyện quân bộ, hùng phụ luôn luôn phong lưu, chẳng bao giờ có ở nhà. Lúc vừa mới phá xác, anh không được một trùng nào phát hiện ra, chỉ nằm ở trong Dục Đản ngây người suốt mười ngày, lúc sắp chết đói đến nơi thì cuối cùng, hùng phụ đã phát hiện ra anh.

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy hùng phụ, trùng đực cao lớn với đôi mắt màu xanh thầm, trong mắt cất giấu vẻ ảo não và tức giận bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, khiến mỗi lần nhớ lại cảnh này, Quyền Diêm đều đột nhiên trở nên hoảng hốt.

Tựa như là hùng phụ của anh xưa nay chưa từng chán ghét anh như vậy.

Quyền Diêm kỳ thật mới đúng là con trùng con đầu tiên được Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm, anh ở trong trạng thái thoi thóp, cử như vậy được Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cứng ngắc, vụng về ôm ra từ trong rương Dục Đản, có được cuộc sống mới.

Chỉ là sau này, thứ mà anh đối diện không phải là sủng ái và tình thân, mà là vô số lần trừng phạt cùng ánh mắt chán ghét.

Trong rất nhiều loại trừng phạt, Quyền Diêm thích nhất là trời mưa xuống bị phạt quỳ, cảm giác mưa to từ trên trời giáng xuống, tí tách tí tách rơi lên trên người, khiến từ sâu trong đáy lòng anh cảm nhận được một cảm giác thanh thản.

Sau này, anh lớn lên tiến vào trường quân đội xong thì càng ngày càng ít khi về cái nhà kia, đến sau này thì gần như không trở về nữa.

Cuộc đời của anh không có gì có thể kể rõ, tiến vào quân đội tham gia mấy ngàn trận chiến trường, số lần sắp chết cũng phải đến gần trăm lần, bây giờ cũng chỉ là đến thời điểm nên đến.

Có cầu, trùng cái cao cấp thì tỉ lệ trùng nguyên bạo động sẽ rất thấp. Đúng là như vậy, có huyết mạch hùng phụ che chở cho bọn họ, chỉ cần lớn lên bình thường thì bọn họ gần như không có cơ hội để trùng nguyên bạo động.

Nhưng mà, thiên tính của Trùng tộc là hiểu chien!

Huyết mạch hùng phụ trong người một trung cái cao cấp có khả năng che chở, nhưng chỉ là để cho bọn họ ở trên chiến trường đi được càng xa càng lâu, lần trùng nguyên bạo động tới càng muộn, không giống như trùng cái cấp thấp, chỉ cần trải qua hai ba chục trận thì đã trực tiếp khiến cho trùng nguyên bạo động.

Trùng cái cao cấp từng truyền tai nhau rằng, không nên kết giao thậm chí là làm bạn với những trùng cái cấp thấp, thời điểm đó trong lòng của anh rất không tán đồng ý nghĩ mang tính kỳ thị kia.

Mãi đến sau này, khi có càng ngày càng nhiều bạn bè, chiến hữu, sau đó thì từng người một ở trước mặt anh bạo động rồi biến thành những con trùng thú không có chút lý trí nào, thì cũng chính tự tay anh đã phải mang họ lên trên chiến trường.

Quyền Diêm củi đầu nhìn đôi tay tràn đầy vết chai và vết thương, đôi mắt vốn có vô số cảm xúc ảm đạm, nhất thời đã bình tĩnh trở lại.

Đôi tay này của anh không chỉ dính máu kẻ dịch và máu của tinh thủ, mà còn có máu của bạn thân và chiến hữu phó thác phía sau lung.

Dù có rửa thể nào cũng không sạch được, mùi máu tươi tanh tưởi mỗi giờ mỗi khắc đều quanh quẩn ở trên chóp mũi của anh.

Anh cứ như vậy cúi thấp đầu xuống, nhìn thật lâu vào hai tay của mình, giống như là muốn xuyên thấu qua nó nhìn lại rất nhiều rất nhiều chuyện xưa cũ.

Ánh nắng sáng sớm rất vừa phải, gió nhẹ mang theo cảm giác ấm áp ngày mùa thu, bởi vì Tạp Thác tinh không có mùa đông, cho nên mùa thu rất là dài.

Lúc Duy An tỉnh lại, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp còn chưa tỉnh, cậu leo lên ngực hùng phụ ngăn chặn đám trùng, sau đó dán lỗ tai nhỏ lên nghe nhịp tim của hùng phụ.

Đợi thêm một lát nữa, thấy hùng phụ còn chưa tỉnh, cậu liền nằm lên bộ ngực của ông tự chơi một mình.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vừa tỉnh lại, liền đưa tay bắt giữ con trùng đực non đang làm loạn trên người ông.

"Làm gì vậy?" Giọng nói vừa mới tỉnh, còn mang theo chút khàn khàn, ông dùng một tay tóm lấy gáy cổ áo Duy An cầm lên lắc lắc.

Bị xách đã quen, Duy An tuyệt không sợ hãi, còn vung vẩy tứ chi ngẩng đầu lộ ra một nụ cười óng ánh với ông, "Hùng phụ mau rửa mặt cho Duy An đi, Duy An phải xuống dưới cho các anh trai xem cánh"

Vừa nói, vừa mở cái cánh lớn ở sau lưng cậu ra, một đôi cánh như bầu trời đầy sao, như biển cả mênh mông không hề mất sắc dưới ánh sáng mặt trời, ngược lại còn vô cùng lộng lẫy và chói mắt.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhếch mí mắt lên, "Cũng chỉ có con là dám sai khiến ta thôi"

Duy An ôm cánh tay của ông, mềm giọng nói, "Người ta là tâm can bảo bối của hùng phụ mà~"

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đứng dậy, động tác dừng lại, cảm xúc trong mắt rất là không rõ, "Ai dạy con những thứ này?"

"Bác sĩ Kiều cho con xem phim hoạt hình Cuộc phiêu lưu của tiểu Phi Phi - siêu đẹp mắt, hùng phụ muốn xem không ~ "

Ông nhắm mắt lại, "Bác sĩ Kiều à ~ "

Kiều Tùng đang rèn luyện trong phòng tập thể thao, không hiểu sao phía sau lưng lại có cảm giác mát lạnh, dự tính ban đầu của anh khi tới Trùng tộc ngoại trừ là để làm bác sĩ riêng cho tiểu Duy An thì còn có một mục đích khác, chính là muốn tiếp cận trung đực.

Trải qua khoảng thời gian nghiên cứu và quan sát, anh có thể xác định được, ở chung quanh trùng đực thậm chí ở những chỗ bọn họ ở thì vật chất EY rõ ràng đều sẽ giảm bớt.

Vốn anh định lấy tóc và da của trùng đực để làm nghiên cứu nhưng lại gặp trở ngại, bởi vì tóc Trủng tộc căn bản sẽ không tự nhiên rụng xuống!

Lần trước, lúc tiểu Duy An bị thương đáng lẽ là một cơ hội tốt, nhưng mà Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cứ ở bên cạnh theo dõi làm anh không tìm được cơ hội hạ thủ.

Còn lại đống băng gạc dính máu, miếng bông cầm máu thì đều đưa cho các bảo mẫu và người máy xử lý, dù sao thì một bác sĩ như anh mà lại đi xử lý những thứ này nói như thế nào cũng không hợp lý.

Nếu như bị phát hiện là anh cảm thấy hứng thủ với trùng đực, thậm chí còn muốn nghiên cứu thì anh sợ là mình sẽ không thể rời khỏi Trùng tộc mất.

Không có cách nào khác, anh chỉ có thể dùng tiểu Duy An để làm giảm bớt ham muốn của mình. Sau đó anh liền phát hiện, phương pháp dưỡng tể thường ngày của Trùng tộc, đó là liên tục truyền bá đạo lý trùng đực chí thượng, không có giáo dục bất cứ một thứ tích cực nào.

Là bác sĩ nhi nhân loại đã lâu, trong nội tâm lúc nào cũng tràn đầy vô hạn kiên nhẫn và hảo cảm với trẻ con, bác sĩ Kiều thực sự không nhịn được mang những bộ phim hoạt hình có ý nghĩa giáo dục của nhân loại ra cho tiểu Duy An xem.

Không ngoài sở liệu, mấy trò giải trí của nhân loại rất dễ dàng đã nắm bắt được trái tim của tiểu Duy An, đồng thời còn giúp anh thành công lừa gạt được một sợi tóc của cậu.

"Bác sĩ Kiều." Đột nhiên quản gia xuất hiện cười nói, "Gia chủ bảo anh đợi một lát nữa sau đó đi đến thư phòng của ngài ấy một chuyển."

"Được rồi." Kiều Tùng dùng khăn mặt xoa xoa mồ hôi trên cổ, bình tĩnh đáp lại.

Đợi quản gia rời đi, động tác trong tay của anh mới chậm lại.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp phát hiện mục đích của anh rồi sao?

Mặc dù từ trước tới giờ, anh chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ làm tổn thương trùng đực, nhưng mà thật sự anh đúng là đã có hành động muốn tìm tòi nghiên cứu bọn họ.

Riêng điểm này, đối với Trùng tộc mà nói, cũng đã là một tội ác không thể tha thứ.

Thật sự là phiền phức!

Sáng sớm, Duy An vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đi ra cho các anh trai chị gái nhìn cánh nhỏ của cậu thì lại phát hiện bọn họ đều đã rời đi, tâm trạng lập tức sa sút.

Toàn bộ buổi sáng đều rầu rĩ không vui nằm ở trong ngực hùng phụ không chịu đi, điểm tâm cũng không ăn được bao nhiêu, nhìn thấy trùng con nhỏ như vậy mà đã sầu não uất ức, Ngài Nhĩ Hãn Đức Lạp cảm thấy thật sự dở khóc dở cười.

"Con muốn cho bọn họ xem cánh đến vậy à?" Ông nhéo nhéo mặt của cậu.

Con mắt Duy An đột nhiên đỏ lên, trong thanh âm nho nhỏ tràn đầy oan ức, vừa nói còn vừa dùng tay lắc lắc, "Anh trai chị gái không ở đây nữa rồi ~ "

Chẳng những anh trai chị gái, mà đến cả thư phụ cũng không thấy.

Hôm qua còn có nhiều anh như vậy, hôm nay đến cả một người cũng không có. Sự chênh lệch lớn như thế đương nhiên sẽ khiến tiểu Duy An buổi sáng sớm tràn đầy hưng phấn muốn khoe khoang đôi cánh nhỏ không thể tiếp thụ được!

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn lướt qua nước mắt trên khóe mắt của cậu, trong lòng khế thở dài, tính cách yếu ớt lại thích khóc như thế, cũng không biết là giống ai.

Dù sao thì cũng không giống với tính cách của ông, chẳng lẽ là giống với Quyền Chử.

Nhớ tới tính tình thư quân lạnh nhạt quật cường, trong mắt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nổi lên ngờ vực.

Tính cách bí mật của thư quân là như vậy sao?

Không muốn nhìn Duy An không vui, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lập tức lập ra một nhóm, nhóm có tên là Bánh Bao, chủ nhóm chính là Duy An.

Nhận được lời mời vào nhóm của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, phản ứng đầu tiên của Quyền Phi và các trùng khác chính là sững sờ, sau đó trong mắt tràn đầy ngờ vực, hùng phụ của bọn họ lại muốn làm cái gì đây?

Vừa phỏng đoán, vừa không nhanh không chậm nhấn vào nhóm, mới vừa đi vào thì đã bị kéo vào một nhóm giả lập video.

Bên này, Duy An nhìn thấy bóng người giả lập của các anh trai chị gái từng người một xuất hiện ở trước mắt cậu thì lập tức mừng rỡ để lộ ra một cái răng trắng nhỏ.

Sau khi nói chuyện qua lại vài câu, cậu leo xuống từ trong ngực Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, đứng trên mặt đất quay lưng lại, xiết cái mông nhỏ, để lộ ra một đôi cánh giống như bầu trời đầy sao ở trên lưng, "Anh trai chị gái nhìn đi ~ Cánh Duy An rất xinh đẹp, có đúng 2 hay không . "

Ánh mắt Quyền Phi và các trùng khác trong lúc nhất thời đều có chút hoảng hốt, trong căn phòng khách quen thuộc của tòa nhà chính chín tầng, hùng phụ của bọn họ - Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lười biếng ngồi ở trên ghế sô pha, đôi mắt mang theo ý cười chưa từng rời khỏi thân ảnh nhỏ bé trên mặt thảm một khắc nào.

Cái nơi vốn dĩ tràn đầy kiềm chế và sợ hãi trong trí nhớ, vào giờ khắc này, lại có vẻ ấm áp đến như thế.

Cảm xúc lạ lẫm này thực sự làm cho bọn họ cảm thấy hoang đường.

Không nên là như vậy!

Đợi lâu mà không thấy các anh trai chị gái tán dương, Duy An nghi ngờ quay đầu lại nhìn bọn họ, tưởng rằng bọn họ không thấy rõ, còn đi quanh bọn họ một vòng.

"Rất xinh đẹp.Ngoài ý liệu, Quyền Tử là người mở miệng trước, ánh mắt anh rơi vào cặp cánh kia, ánh mắt nhu hòa đi mấy phần.

“Lần đầu tiên anh nhìn thấy cánh của trùng đực đó, trông rất là đẹp, rất là lộng lẫy" Giọng Quyền Yến ôn hòa theo sát phía sau.

Bọn họ thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy cánh trùng đực, tuy từng học ở trên lớp, biết được cánh trùng đực và xương cánh của trùng cái không giống nhau, cánh của trùng đực nghe nói là rất mềm mại và lộng lẫy, gần như không mang theo chút lực công kích nào.

Nhưng mà trùng đực rất keo kiệt, bọn họ gần như sẽ không lộ cánh ra trước những trùng cái, cho dù là với thư quân và thư phụ của bọn họ cũng vậy.

Đôi cánh trước mắt này quả nhiên là giống y như trên lớp học, yếu đuối mỹ lệ không có bất luận lực công kích nào, giống như là một nhược điểm rõ ràng của trùng đực, tuỳ tiện không để ý sẽ rất dễ dàng để các trùng khác thao trúng, khó trách trùng đực lại chưa từng lộ cánh của bọn họ ra.

Quyền Luật ác ý suy nghĩ, đôi mắt hổ màu bạch kim nhắm lại, hoàn mỹ che khuất tất cả suy tư.

Nhưng anh lại không phát giác ra, khi anh vừa có suy nghĩ như vậy, hùng phụ vốn đang lười biếng ngồi ở trên ghế sô pha lại khế ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Nhận được lời khích lệ, Duy An cao hứng chạy quanh mấy bóng trùng giả lập một vòng, mãi đến khi video cúp máy, cậu còn có chút hưng phấn không dừng được.

"Duy An." Giọng nói Thương Dậu từ xa truyền đến, bọn họ ăn xong điểm tâm thì liền chạy đi tìm Duy An.

Duy An nhìn thấy bọn họ, lập tức chạy ra ngoài. Sau đó bắt chước những gì nhìn thấy bên trong phim hoạt hình, cố gắng bắt chước khuôn mặt nghiêm túc của các trùng lớn, "Ăn cơm chưa ~ "

"Đã ăn." Nại Mạn phối hợp gật đầu.

“Vậy muốn uống chút nước không ~"

"Có thể uống một chút chút." Khắc Lợi Lạc Xuyên xen vào.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thấy bọn họ như vậy bên ra hiệu quản gia coi chừng bọn họ, sau đó vẻ mặt bất lực quay người đi lên lầu. Lúc còn nhỏ, ông có từng ngu ngốc như vậy

không?

Trong thư phòng, Kiều Tùng đã sớm chờ ở nơi đó, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn anh một cái rồi tiến lên ngồi xuống, "Tôi còn tưởng anh là một người thông minh và có chứng mực."

Kiều Tùng nghe xong, trọng lòng âm thầm thở dài một hơi, xem ra anh vẫn chưa bị bại lộ chuyện muốn nghiên cứu trùng đực rồi.

Thở dài một hơi xong thì bày ra nét mặt nghi hoặc nhìn về phía Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, cũng không hiểu rõ lời ông nói là có ý gì.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cười cười, "Tôi nghĩ anh cũng không có ý kiến gì đối với phương thức giáo dục trùng con của Trùng tộc bọn tôi đúng không?"

Khi một người ở lâu trong một môi trường không tốt, bị đối đãi bất bình thì anh ta cũng sẽ không phát giác ra cái gì, mà sẽ chỉ cảm thấy mọi thứ anh ta gặp phải đều là chuyện rất bình thường. Nhưng mà nếu như lúc này có người dùng ánh mắt thương hại và ngôn ngữ thông cảm nói cho anh ta biết, anh không cần phải chịu những sự đối xử bất công kia, anh nên được hạnh phúc, nên được sủng ái thì như vậy, anh sẽ không còn cách nào có thể bình thản đối mặt với những thứ hiện tại được nữa.

Kiều Tùng ở vị trí là một người sống trong điều kiện hòa bình ở nhân loại, nên bất cứ lúc nào cũng đều ưu tiên chăm sóc và bảo hộ trẻ con. Cho nên khi anh phát hiện Quyền Phiền mới bốn tuổi đã trở nên như vậy, cho dù anh biết đó là thói quen dưỡng dục trùng non của Trùng tộc thì hành động và cảm xúc mà anh biểu đạt ra vẫn tràn đầy thương hại và bất mãn.

Trùng non trùng tộc từ trước đến nay luôn nhạy bén và vô cùng tinh khôn

Chưa kể anh còn cố tình cho một bộ phim hoạt hình thiếu nhi ở nhân loại cho Duy An xem, bên trong đều dạy những phẩm chất tốt đẹp như là thân mật, lễ phép, bình đẳng và dũng cảm.

Duy An thế nào cũng sẽ chia sẻ đồ mà mình yêu thích cho anh trai xem, Quyền Phiền đương nhiên cũng sẽ ít nhiều có thể được xem những bộ phim hoạt hình này

Nhưng nếu suy nghĩ về lâu về dài, nếu cứ tiếp ים: tục giáo dục theo phương pháp này, Quyền Phiền sau khi hiểu rõ sẽ tự chất vấn lại bản thân, liệu rằng những bất công mình gặp phải bây giờ có nên xảy ra hay không. Cũng như thế, sau khi Duy An lớn lên, kiến thức được nhiều chuyện bất bình đẳng về đực cái, cậu cũng sẽ bắt đầu ngờ vực và bối rối, thậm chí còn bởi vì bộ dáng của thế giới này và những thứ mà cậu tiếp nhận không giống nhau rồi sinh ra sợ hãi và ngỡ ngàng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sau lưng Kiều Tùng nhanh chóng bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Các chủng tộc có văn hóa, quy củ pháp luật và điều kiện trưởng thành không hề giống nhau, cho nên anh cũng không nên nhúng tay vào việc giáo dục và dưỡng dục con cái của một chủng tộc khác.

Nhưng anh chẳng những nhúng tay vào, mà hơn nữa còn muốn hướng bọn họ theo hướng đức trí thể mỹ, điều này chính là phạm vào tối kỵ

Hơn nữa, Trùng tộc trời sinh hiếu chiến, thể chất cường đại trời sinh của bọn họ và vị trí hoàn cảnh địa lý của bọn họ cũng đã quyết định sau này bọn họ sẽ phải đối mặt với những thứ vô cùng khác biệt với các chủng tộc khác.

Toàn bộ địa bàn ở Trùng tộc gần như nằm trong khu vực tính thủ, bọn họ chính là đường tắt ngăn cản phần lớn tinh thủ xâm lẩn sang những tinh vực khác.

Vì ở cạnh khu vực tinh thủ nguy hiểm, nên cách giáo dục của Trùng tộc với trùng con đều rất là máu lạnh vô tình, bất luận có vào quân đội hay không, bọn họ đều phải có hung tính, những tâm tình mềm yếu lương thiện này nếu được đưa ra chiến trường thì mới đúng là những kẻ yếu ớt dễ chết nhất.

Nếu anh thật sự biến Quyền Phiền thành một đứa trẻ giống như một đứa trẻ con người, thì anh chắc chắn là đã làm hại nó, thậm chí là còn có thể làm hại đến Duy An.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thấy anh đã suy nghĩ minh bạch, liền phất tay ra hiệu anh xuống dưới. Nếu không phải vị bác sĩ này dùng thuận tay thì ông cũng không ngại cho anh ta một bài học sau đó ném anh ta về tinh cầu của mình rồi.

Làm gì còn ở lại chỗ này lãng phí thời gian dạy bảo lại chứ.