Ánh mặt trời tươi sáng rực rỡ, có hai trúng một lớn một nhỏ đi trên bãi cỏ, trùng cái cao lớn thường xuyên hơi cúi người xuống, giống như là đang lắng nghe con trùng đực non còn chưa cao đến bắp chân của anh nói chuyện.
Duy An kéo ống quần Quyền Diêm, vừa đi vừa nói cái gì đó. Theo lý thuyết, vóc dáng cậu nhỏ bé như vậy, căn bản là sẽ không theo kịp được nhịp chân của Quyền Diêm, nhưng hiện tại cậu vẫn có thể sánh vai với Quyền Diêm, cũng bởi vì một trùng cái nhìn có vẻ cao lớn hung hãn như anh lại quan tâm đến cậu, đi từng bước nhỏ xíu chỉ để đợi cậu. Hình ảnh này ở trong mắt các trùng khác nhìn qua mang đến một cảm giác khá là khôi hài.
Đi tớitrông thấy cảnh này, Quyền Yến bật cười tiến lên ôm Duy An vào trong lòng, "Đúng là chỉ biết giày vò anh cả của em.
Sự thân mật trong lời nói khiến Quyền Diêm không nhịn được ghé mắt qua, anh cũng không cảm thấy quan hệ của mình và em trai đã thân cận đến độ có thể trêu ghẹo như vậy.
Quyền Yến đổi diện với ánh mắt của anh cá thì liền gật đầu một cái, sau đó nhu hòa giữ lấy đầu Duy An rồi đối phương hướng cho cậu, "Ầy, mấy cậu bạn nhỏ của em tới rồi kia."
Duy An nghiêng đầu lại vừa vặn trông thấy Thương Dậu và mấy trùng khác hỗ hào xông về phía này
"Duy An, Duy An, bọn anh tới chúc mừng sinh nhật một tuổi của em" Thương Dậu cao hứng hoạt bát chạy xung quanh Quyền Yến.
Khắc Lợi Lạc Xuyên cố gắng nghiêm túc để ra dáng một người anh cả, ngửa đầu nhìn Duy An được Quyền Yến ôm trong lòng, "Bọn anh chuẩn bị cho em một món quà, em muốn đi nhìn không?"
Duy An mở to mắt nhìn vì kinh ngạc, sau khi kịp phản ứng liền vỗ vỗ bả vai Quyền Yến, "Anh trai thả Duy An xuống dưới đi - "
Quyền Yến cười, thả cậu bé xuống. Vừa xuống đất, đã thấy Khoa Nhĩ lấy ra từ trong vòng tay không gian một con chim ưng toàn thân màu đen to lớn.
Vừa ra ngoài, con chim ưng đã rung động cánh lượn vòng bay lên không trung, ngẩng cổ lên phát ra những tiếng kêu to thật dài, giọng nói hùng hậu quanh quẩn ở trên không,
Duy An bị làn gió lớn phát ra từ cánh đại bàng thổi phù phù, lảo đảo, ngã ngồi lên trên chân anh trai. Cậu trợn mắt hốc mồm, nhìn con chim ưng to lớn đã bay trở về đậu ở trước mặt cậu, hơi hả cái miệng nhỏ ra, "Nó thật là lớn đó ~
Quyền Yến cười, nắng cậu từ trên chân lên, "Do em gầy quá đó, chỉ một trận gió thôi mà suýt nữa bị thổi ngã"
Quyền Diêm ở bên cạnh vẫn luôn nhìn sang bên này, trong lòng thầm đồng ý với cách nói của anh.
Duy An đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ đầy thịt của mình, nghi ngờ nói, "Không gầy nha, đều là thịt mà ~ "
"A." Quyền Yến bật cười, "cũng chỉ có trên mặt có thịt thôi"
Bên cạnh, Khoa Nhỉ tay chân lanh lẹ bộ lên trên lưng chim ưng, nhìn dáng vẻ các bạn kinh ngạc thì lập tức đắc chỉ ngửa đầu ra sau, ngoắc tay ra hiệu Duy An đi lên, "Đây là dị thú thư phụ của anh mới mua được, anh muốn tặng nó làm quà sinh nhật cho Duy An, các em mau lên đây đi."
Nghe thấy cậu nói như vậy, Duy An lập tức dùng đôi chân ngắn của mình bước tới, cổ gắng trèo lên. Thế nhưng tay chân của cậu thực sự quá ngắn, làm thế nào cũng không bò lên nổi, vào lúc cậu chuẩn bị quay đầu lại bảo anh trai ôm cậu lên thì con chim ưng trước mắt lại cúi người rồi nhấc cánh đặt cậu lên trên lưng.
Con chim ưng này được gọi là Ưng Thủ, tính tình ôn hòa vô cùng thích hợp dùng làm đi thú đi bộ. Trước mắt, nó còn đang ở độ ẩu niên, tính cách thành niên sẽ ôn hòa hơn một chút.
Đợi đến khi Nại Mạn, Khắc Lợi Lạc Xuyên, Thương Dậu, Thương Nhan bò lên rồi ngồi xuống xong hết thì Ưng Thú liền cất cảnh, trực tiếp bay về phía trời cao. Đột nhiên trải nghiệm một độ cao mới, khiến cho các đứa trẻ sợ tới mức kêu ra thành tiếng.
Đứng ở phía dưới, Quyền Diêm và các trung khác cũng có thể nghe rõ ràng được tiếng thét chói tai đầy kích động của các thắng bề trên bầu trời, cũng có thể từ đó phân biệt ra tiếng cười mềm mại chỉ thuộc về tiểu Duy An của bọn họ.
Quyền Yển híp mắt tựa lên trên cành cây, sợi tóc màu xám bạc theo gió chập chờn, ánh nắng mùa thu vàng óng ánh, làn gió đập vào mặt mang theo mùi trái cây, tuyên cáo đến tất cả sinh mệnh rằng thu ý đang nồng.
"Anh cả" Anh nhìn về phía Quyền Diêm, trong đôi mắt màu xanh sẫm có ý cười nhợt nhạt, “Đã lâu không gặp."
Quyền Diêm là trùng cái con đầu tiên của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, cũng là anh trai duy nhất của Quyền Yến. Từ nhỏ anh đã có một cảm nhận rất là đặc biệt đối với anh ấy. Người anh trai này của anh cường hãn hung lệ nhưng lại trầm mặc mềm mại, nội tâm có sự tinh tế tỉ mỉ mà các trùng khác khó có thể tưởng tượng ra, đồng thời cũng có tinh thần trách nhiệm cao nhất.
Có thể nói, anh ấy là một trùng cái hết sức phức tạp, đồng thời cũng vô cùng có mị lực.
Quyền Diêm trầm mặc nhìn anh một cái, "Đã lâu không gặp."
Bọn họ vẫn thay phiên quan sát ở phía dưới không hề rời đi, đế phỏng có cái gì bất ngờ thì còn có thể kịp thời ôm tháng bé từ không. trung trở về.
*Nhớ tới vẫn có chút tiếc nuối." Quyền Yến đột nhiên mở miệng. "Dáng vẻ tiểu Duy An lúc mới ra đời, nhất định là nhỏ hơn rất nhiều so với hiện tại, nói không chừng lúc đó chỉ là một cục bông nhỏ lớn chừng bằng bàn tay của chúng ta thôi.
“Đáng tiếc, chúng ta không thấy được!"
Đôi mắt tinh hồng sắc bén của Quyền Diêm vẫn đang nhìn về phía cậu bé đang cười nói vui vẻ trên bầu trời, trong lòng tựa như cũng có tiếc nuối giống anh.
Xa xa, Kiều Tùng nhìn Ưng Thú bay lượn trên không trung và lũ trùng con trên lưng nó, không khỏi cảm thán phương thức dưỡng trùng non của Trùng tộc quả nhiên là kì lạ. Nếu như là ở Nhân tộc bọn họ thì đã bị phụ huynh bọn trẻ tới đánh nát mông rồi.
Sau một lúc chơi bời, Duy An vừa rơi xuống đất thì chân cắng đã không còn sức lực, mềm nhũn ngồi xổm xuống. Nhìn thấy cậu ngã ngồi, Quyền Yến bật cười một cái, lúc ôm cậu lên, còn thấy cậu vẫn đang bối rối dùng đối tay nhỏ vỗ vỗ chân nói, "Chân chân không thể đi được rồi. "
"Vậy sao?" Quyền Yến nghiêm túc hỏi lại, "Vậy sau này, em chỉ có thể nhờ anh trai ôm đi thôi."
Duy An nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng đưa tay ôm chặt cổ của anh, "Cũng được "
Thấy cậu tin lời mình nói, Quyền Yến cười sang sảng lên tiếng"Lửa em đó, chân em chỉ bị tê một lúc thôi, lát nữa là sẽ khỏi."
"Thật sao ~ "
"Thật.”
"Vậy thì tốt rồi ~" Cậu dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ bộ ngực, nhẹ nhàng thở ra.
Duy An được Quyền Yến ôm đi, nhìn qua bờ vai của anh liền thấy được bóng lưng Quyền Diêm đang rời đi.
Cậu trông thấy một luồng hắc vụ đang dâng trào lên trong cơ thể anh trai, sau đó liền nhớ tới anh trùng cái mà lần trước anh trai dẫn cậu đi hỗ trợ. Lờ mờ hiểu rõ, hắc vụ kia sẽ khiến cho anh trai khổ sở, Duy An nhíu mày, "Đắng lắm ~ rất khó ăn ~ "
Nghĩ đến đây, Duy An lại cảm thấy miệng mình đang ngắt, vội vàng quay đầu phi phi phi.
"Làm sao vậy?" Quyền Yến nhìn đôi lông mày
nhỏ của cậu nhắn lại.
"Đắng lắm ~" Duy An níu lấy bả vai của cậu, dáng vẻ như gặp phải chuyện khổ đại cừu thâm, khiến Quyền Yến thấy mà bật cười.
Mặc dù không biết vì sao cậu lại nói đắng, nhưng Quyền Yến vẫn lấy viên kẹo đường từ trong túi nhỏ của cậu ra, lột ra đưa tới bên miệng cậu.
Kẹo lần trước cho cậu đã hết rồi, phải kịp thời bổ sung thôi!
"Hiện tại không đắng, lát nữa mới đẳng ~" Duy An nói xong liền há mồm ăn kẹo.
Đường vừa vào trong miệng, cậu liền híp mắt thỏa mãn, đường đường ~ ăn ngon lắm
Ngậm lấy kẹo xong, cậu mới có dũng khí đi ăn hắc vụ. Nhưng vừa quay lại, đã phát hiện Quyền Diêm không còn ở đây nữa.
Cậu đưa tay, tóm lấy bả vai Quyền Yến, "Anh trai - không thấy anh trai nữa~"
Quyền Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua, đặt Duy An xuống, để cậu tiếp tục đi chơi với đám bạn, "Anh cả có việc đi trước rồi."
"Vàng" Nhận được trả lời, Duy An dùng cái chân ngắn bước từng bước nhỏ yên tâm đi về phía đám Thương Dậu chơi đùa.
Sinh nhật một tuổi lần này của Duy An, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không tổ chức quá lớn, sinh nhật trùng non nên chỉ cần nó vui là được, cần gì phải làm lớn lên.
Sau khi cùng hùng phụ, thư phụ, anh trai và các bạn chơi đùa một ngày, Duy An vô cùng vui mừng. Sau khi tắm xong, cậu giống như nhớ tới cái gì đó, chạy lên lầu chính chỗ ở của các anh trai, gõ cửa phòng Quyền Diêm.
Quyền Diêm mở cửa, từ trên cao nhìn xuống cậu bé vừa mới tắm rửa xong, đang mặc một cái áo ngủ ấm áp màu vàng, hạ thấp giọng hỏi, "Có việc gì?"
"Anh trai thoa thuốc chưa ~" Duy An ngửa đầu, phát hiện mình không thể nhìn thấy mặt của anh trai, sau khi lui về sau mấy bước, cổ gắng ngửa đầu nhìn lên thì mới thấy được mặt của Quyền Diễm.
Nhìn thấy cậu vật và ngửa đầu ra sau, giống như chỉ một giây nữa là sẽ ngã xuống, Quyền Diêm trầm mặc ngồi xổm xuống, để cậu không cần lao lực ngửa đầu như vậy nữa.
Duy An thấy anh trai ngồi xổm xuống nhưng không có trả lời vấn đề của cậu, trong mắt ngậm lấy ngờ vực, "Anh trại thoa thuốc đi ~
Nhớ tới được cao ở bên trong không gian còn chưa động tới, Quyền Diêm dừng một chút rồi mới nói, "Thoa rồi."
Thằng bé này chẳng hiểu tại sao lại cố chấp với chuyện này như vậy, cho nên anh đã nói dối, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Biết được anh trai đã ngoan ngoãn thoa thuốc, Duy An uốn con mắt lên vươn tay về phía anh, "Anh trai ôm ~"
Tay nhỏ vươn ra, mu bàn tay đầy thịt, còn có thể trông thấy bốn ổ thịt đáng yêu.
Quyền Diêm thu tầm mắt lại, "Không ôm"
"Anh trai, người anh đen lắm, phải ôm "
Không ôm thì cậu sẽ không giúp anh trai bắt mấy cái đen nhánh kia được.
Quyền Diêm lắc đầu cự tuyệt, thậm chí còn đứng lên, thân thể cao lớn lập tức kéo dài khoảng cách của anh với Duy An, cũng giúp cho anh rời khỏi khuôn mặt có thể mê hoặc trùng của thằng nhóc kia.
"Anh không muốn ôm, quá muộn rồi, em mau trở về đi ngủ đi." Anh cố ý lạnh mặt, khuôn mặt vốn đã hung hãn, nay trở nên lạnh lùng thì càng thêm dọa trùng hơn. Mỗi lần anh lạnh mặt, đến cả trùng trong trong quân đội còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, anh cũng không muốn phải dùng cách này với một đứa bé dễ thương như thế.
"Không ~" Cậu bé tức giận dậm chân, "Muốn anh trai ôm cơ."
"Vì sao em cứ muốn anh ôm vậy?" Quyền Diêm đến bây giờ vẫn không thể hiểu nổi, anh nghĩ thế nào cũng không thông, thằng nhóc này tại sao sau khi tắm xong lại chạy đến chỗ anh rồi bắt anh ôm chứ.
"Anh trai, trên người anh có mấy cái đen nhánh làm anh khó chịu, em bắt nó ăn thì anh sẽ không khó chịu nữa ~" Duy An dùng phương thức của cậu để giải thích,
Quyền Diêm củi đầu trầm tư nhìn cái áo ngủ màu đen vừa mới tắm rửa xong mặc ở trên người, là bởi vì anh mặc áo ngủ màu đen nên cậu mới nói là anh đen?
Cuối cùng Duy An vẫn bị Quyền Diêm tóm lấy cổ áo nhấc về lầu chính.
Sau khi đặt cậu ở lầu chính, Quyền Diêm liền quay người nhanh chân rời đi, để lại Duy An, đuổi không kịp đứng ở trong phòng khách ủy khuất nằm nắm tay.
Anh trai hư~
Rời khỏi lầu chính xong, Quyền Diêm liền đứng trong một cái góc không cho cậu bé phát hiện để lén nhìn cậu bé. Mãi đến khi Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tắm rửa xong, phát hiện trùng đực non vốn dĩ nên ở trên giường lại không có ở đây, xuống lầu tìm ôm cậu về thì anh mới rời khỏi.
Đôi mắt thằng bé sạch sẽ sáng long lanh, một trùng cái bẩn thỉu, ngâm máu suốt nửa đời như anh không có tư cách động vào.
Về lại trong phòng, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không cho Duy An lên giường đi ngủ, ông chỉ sở vào phía sau lưng Duy An rồi ngồi xổm xuống nói, "Tiểu Duy An của chúng ta cũng có cánh, mở ra cho hùng phụ nhìn đi."
Ở Trùng tộc, trùng cái lúc vừa mới ra đời sẽ có có xương cánh, cánh của trùng đực thì vào năm bọn họ một tuổi mới có thể biểu hiện ra bên ngoài, cánh của trùng đực và xương cánh cứng rắn sắc bén của trùng cái rất khác biệt, phần lớn đều khá là mềm mại và tiên diễm.
"Cánh ~" Duy An vẫn còn hơi ủy khuất vi bị anh trai từ chối, nghe ông nói về cánh thì lập tức không ủy khuất nữa, cậu cố gắng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn ra sau lưng, "Duy An cũng sẽ có cánh sao .
Lúc chơi đùa cùng Thương Dậu và những người khác, cậu cũng đã nhìn thấy cánh của bọn họ, trông đẹp mắt cực kỳ.
"Đúng vậy, Duy An của chúng ta cũng có cánh. Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vừa nói vừa kiên nhẫn dạy bảo cậu cách để mở cánh ra, còn làm mẫu rất nhiều lần cho cậu nhìn.
Kỳ thật, cánh của trùng đực chính là huyễn hiện từ trùng nguyên và tinh thần lực của bọn họ.
Cố gắng thật lâu, Duy An cuối cùng cũng mở ra được một đôi cánh nho nhỏ, đó là một đôi cảnh giống như một bầu trời sao, trong màn đêm màu xanh đậm là vô số chấm nhỏ lóe sáng rơi vào trong đó, vừa mỹ lệ loá mắt vừa hạo đăng như biển.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đưa tay khẽ chạm vào cánh của cậu, màu của đôi cánh này sáng tỏ vô cùng, không có một tia ảm đạm.
Cho đến lúc này, tâm trạng lo lắng từ sau khi biết Quyền Từ dẫn cậu đi trấn an một trùng cái bị bạo động trùng nguyên cuối cùng cũng được thả lỏng.
Cánh trùng đực sẽ dần dần ảm đạm theo số lần bọn họ trấn an trùng cái và dẫn đạo trùng trửng phá xác.
Chuyện này ngoại trừ bản thân trùng đực thì ở bên ngoài không có bất kỳ một trùng nào biết được.
Màu cánh của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp là màu kim sắc sáng chói, ngày trước đó đã từng là một đôi cánh chói mắt nhất, tỏa sáng giống như ánh mặt trời vậy, bây giờ đã ảm đạm gần đi một nửa.
Cho nên, lúc ban đầu, khi biết được tin tức Duy An đã cứu được Giản Phong, ông mới tức giận như vậy.
Ông cần thận đánh giá từng tấc từng tấc một, mãi đến khi xác định được đôi cánh như bầu trời sao nhỏ này đúng là không có một tia ảm đạm nào thì nội tâm lại bắt đầu trỗi dây.
Ông không biết đây là tình cờ trùng hợp, hay là Duy An thật sự có đặc điểm gì đặc biệt, nếu như thật sự có đặc điểm đặc biệt thì quá là tốt rồi...
Ông cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Duy An, trong đôi mắt màu xanh thắm là nỗi cưng chiều sâu như biển cả, "Biết ta là ai không?"
Duy An ha ha ha cười ra tiếng, dùng giọng sữa nói ra, "Là hùng phụ ~ "
"Ừm, là hùng phụ."