Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 18

Sáng sớm, Thương Dậu và các trùng khác ôm một đồng dao gỗ cùng đi đến trang viên Ngải Nhĩ Hãn chuẩn bị xin lỗi Duy An, thấy Duy An đứng trên bãi có cầm một con dao gỗ vung va vung vẩy thì lập tức chạy tới.

"Duy An, em nhìn xem anh mang đến cho em cái gì này." Giọng nói Thương Dậu phiêu đãng ở trên không.

Cứ vung một cái Duy An đều sẽ dùng cái giọng sữa của mình tự động phối âm, nghe thấy tiếng nói, động tác trong tay cậu lập tức nghi ngờ ngừng lại. Vừa nhìn thấy Thương Dậu tới, Duy An lập tức cẩn thận ôm dao gỗ vào trong ngực, cảnh giác nói, "Sao anh lại tới đây~~ "

Trông thấy động tác của cậu, Thương Dậu hơi nhếch miệng, lấy dao gỗ trong ngực ra cho cậu nhìn, "Tới trả lại đồ chơi cho em"

"Không cần ~" Nghe cậu ta nói là tới trả lại đồ chơi, Duy An liền nhẹ nhàng thở ra, lung lay dao gỗ trong ngực, "Duy An đã có cái mới rồi~ "

Thương Dậu cường ngạnh nhét dao gỗ vào trong ngực cậu, "Đã nói là sẽ bồi thường cho em rồi, em nhất định phải cầm"

Bị ép cầm một con dao gỗ, Duy An không hiểu mở to mắt nhìn.

Khắc Lợi Lạc Xuyên nhìn cậu ta một cái, trong mắt có ngờ vực, giống như là không hiểu tại sao cậu ta lại nói như vậy, "Bọn anh không chạy nhanh, là do em và Khoa Nhĩ chân ngắn nên không đuổi kịp."

Nại Mạn và Khoa Nhĩ nhanh chóng gào lên, "Anh mới là chân ngắn."

Sau một phen gà bay chó chạy ầm ĩ, mấy trùng lại hòa hảo như lúc ban đầu, tất cả cùng đứng sau lưng Duy An học theo cậu cách vung con dao gỗ, mỗi một lần vung bọn họ đều dùng cái giọng sữa của mình để phối âm, "Hây a ~ "

Nhưng có thể dễ dàng thấy được, thầy giáo Duy An đứng ở phía trước tuy mặt thì rất cổ gắng nghiêm túc nhưng thân thể nhỏ lại không quá ổn định, mỗi một lần vung là thân thể nhỏ bé đều sẽ lảo đảo một chút, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn ngay ngắn của cậu thật sự là chọc cho đám trùng bật cười.

Sau lưng, Thương Dậu và mấy người khác vùng tay cũng rất là ra dáng, chí ít là sẽ không lảo đảo như “thầy giáo” của mình.

Quyền Chử nhìn thấy cảnh này, cũng không biết tại sao mình có thể sinh ra một đứa nhóc nhỏ bé đáng yêu đến vậy, toàn thân đều lộ ra khí tức mềm mại, trẻ con, hoàn toàn không hề giống bộ dáng đầy thiết huyết giống như ông.

Nhưng không ai nhìn thấy, những luồng sương mù đỏ thẫm tồn tại ở khắp mọi nơi trong không khí, theo động tác của Duy An mà xông vào trong thân thể của cậu, sương mù màu đen bị hấp thu, chỉ còn lại sương mù màu đỏ xông vào trong thân thể Thương Dậu, Thương Nhan và các trùng khác.

Không lâu lắm, Duy An liền mệt mỏi thở hồng học, đỡ cái đầu gối, miệng nhỏ thở phì phò, bộ ngực nho nhỏ kèm theo tiếng thở hổn hển của cậu mà phập phồng lên xuống.

Thương Dậu và các trùng khác nhìn bộ dáng này của Duy An thì rất là ngờ vực, "Mệt làm à? Bọn anh đều không cảm thấy gì hết, ngược lại còn cảm thấy càng ngày càng có sức," -

Khắc Lợi Lạc Xuyên cũng như một ông cụ non, nhăn nhăn cái lông mày nhỏ, "Em như vậy là do không được rèn luyện thường xuyên đó."

"Về sau chúng ta sẽ giám sát Duy An rèn luyện!" Nại Mạn đề nghị.

"Bọn anh làm vậy là vì muốn tốt cho em đó" Khoa Nhĩ vỗ vỗ bả vai Duy An.

Mệt mỏi quá nha ~

Duy An mệt mỏi không thở ra hơi, nhìn thấy bọn họ không toát một giọt mồ hôi nào, chỉ có thể phồng má lên, khổ não gật đầu.

Nghỉ ngơi xong, cậu ngẩng đầu một cái, liền thấy Quyền Chử ở cách đó không xa. Cậu lập tức ôm dao vội vàng chạy lên trước ôm lấy bắp chân của Quyền Chử mềm giọng nói nũng nịu, "Thư phụ ôm ~ "

Quyền Chử nhìn thắng bé sắp được một tuổi này, sau đó ngồi xổm người xuống thuần thục ôm lấy cậu bé, "Nửa tháng sau chính là sinh nhật của con, con muốn cái gì?"

Trùng tộc mười sáu tháng là được một tuổi, nửa tháng sau cũng chính là sau mười sáu tháng kể từ khi Duy An sinh ra ở thế giới này, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Quyền Yến lại sớm trở về như vậy. Ở Trùng tộc sinh nhật cho trùng đực nhỏ được cho là một việc lớn.

Đến cả quân bộ cũng sẽ cho thư phụ bọn họ một khoảng thời gian nghỉ dư dả.

Duy An được ôm, lập tức ngửa đầu lên hôn lên trên mặt ông, sau đó mới trả lời, "Không nha~"

Ngón tay ôm Duy An của Quyền Chử lặng lẽ cong lại, nụ hôn này bất luận là có làm bao nhiêu lần thì vẫn mang đến cho ông cảm giác kỳ quái.

Đây là hành động thân cận nhất mà Quyền Chử từng được thử nghiệm, bất luận là khi còn bé hay là vào lần đầu tiên ông sinh ra trùng non Quyền Diêm thì cũng chưa từng có ai thân cận với ông như vậy.

Trùng tộc là một chủng tộc hiếu chiến, hung hãn là danh từ tốt nhất dành cho bọn họ. Ở Trùng tộc, cho dù là trùng đực thì bọn họ cũng chỉ mềm mại, dễ thương khi còn bé mà thôi.

Sau khi lớn lên, tố chất thân thể của trùng đực không hề từng thua kém trùng cái, bọn họ vô cùng am hiểu cách dùng tinh thần lực, có thể dùng loại công kích vô hình này như là một lợi khí.

Cho nên loại trùng non vừa đáng yêu lại hay nũng nịu như Duy An rất là ít gặp.

Duy An hôn xong Quyền Chử, thấy ông không phản ứng gì liền dùng tay nâng mặt của ông lên, sau đó áp cái má mềm mại của mình vào, "Thư phụ hôn Duy An đi mà ~ "

Quyền Chử nhàn nhạt quét mắt nhìn cái má trắng nõn nà như sữa của cậu một cái rồi liền chần chờ, thực sự không dám hôn lên đó.

Đợi lâu mà không được hôn, Duy An nghi ngờ nghiêng đầu, "Vì sao thư phụ không hôn Duy An vậy ~ "

"Trên mặt có mồ hôi." Cái khó ló cái khôn, Quyền Chử giả vờ xoa xoa mồ hôi trên mặt câu.

Duy An hiểu rõ gật đầu, trên mặt cậu có mồ hôi, rất bẩn, cho nên thư phụ ghét bỏ không muốn hôn.

Cậu bèn dùng tay xoa xoa mặt, "Vậy sau khi Duy An tắm rửa sạch sẽ, thư phụ sẽ hôn con nha ."

"Được."

Sau khi đáp ứng, Quyền chứ cũng không để ở trong lòng, trí nhớ trùng non đó giờ đều không tốt làm, chơi vui vẻ xong thì lại càng để quên một số việc.

Ban đêm, Quyền Chử nhìn thấy Duy An sau khi tắm xong, mặc áo ngủ bé heo, đi dép lê chạy vào phòng ngủ của ông, nàng khuôn mặt nhỏ trắng nổn nà lên để ông thực hiện cam kết buổi sáng, thì lập tức rơi vào trầm mặc.

"Tắm rửa sạch sẽ rồi, còn thơm thơm lắm nè~" Duy An đi lòng vòng xung quanh biểu hiện ra sự sạch sẽ, còn xích lại gần để ông ngửi được.

Đối diện với con mắt to màu xanh thẳm tràn đầy mong đợi của cậu, Quyền Chử cuối cùng cũng thỏa hiệp, cúi người chuẩn bị làm một cái thật nhanh, tốc chiến tốc thắng.

Vừa mới tới gần đã ngửi thấy mùi sữa thơm truyền ra từ trên thân tiểu trùng non.

Không lừa ông, thật sự là thơm thơm

Còn mềm mềm!

Sau khi Quyền Chử vừa cứng ngắc vừa khó xử hôn lên mả cậu, bất cứ ai cũng có thể trồng thấy rõ mặt mày cậu cong lên, dáng vẻ vui sướиɠ không thể tả.

Lấy được nụ hôn mình tầm tâm niệm niệm cả ngày, Duy An cao hứng vung vẩy cải tay nhỏ, học theo cách nói hùng phụ bình thường hay nói với cậu, “Thư phụ ngủ ngon, nằm mơ giấc mơ đẹp -"

"Ừm, ngủ ngon." Nhìn bóng lưng tràn đầy vui sưởng của trùng đực nhỏ, khuôn mặt lạnh lẽo cũng rắn của Quyền Chử cũng bị nhiễm lên ý cười.

Mùa thu bình mình luôn luôn tới hơi sớm, giỗ thu ấm áp chăm chỉ đi ngang qua bãi cỏ trong rừng, thỉnh thoảng khi nhìn thấy nơi mà mình yêu thích, nó sẽ lặng lẽ đi ngang qua cửa sổ, đưa vào hai sợi giỏ mang theo mùi trái cây.

Duy An ngửi ngửi mùi thơm hoa quả trong không trung, mặt mày cong cong ăn hoa quả trong mâm, là điểm tâm mà quản gia chuẩn bị cho cậu.

Nhìn cậu ăn ngon đến mức quơ quơ bàn chân không ngừng, trong mắt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tràn đầy ý cười, tâm tình cũng vui vẻ theo, hưởng thụ buổi sáng sớm yên bình này,

Quyền Từ thông qua nhảy vọt mà vội vàng trở về. Vừa vào cửa, ánh mắt đã rơi vào trung đực nhỏ ăn uống cao hứng trước mặt, "Chào buổi sáng hùng phụ, phụ thư."

Vừa mới nói xong, liền thấy Duy An vốn đang ngồi tại chỗ ăn từng miếng nhỏ đầy cao hứng nhảy từ trên ghế xuống, chạy tới ôm bắp chân của anh, trong giọng nói nho nhỏ tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, "Anh trai -"

Quyền Từ ngồi xổm xuống ôm cậu bé lên, "Hum?"

"Nhớ anh trai ~" Duy An bưng mặt của anh lên rồi dùng khuôn mặt nhỏ của mình cọ cọ.

Xúc cảm mềm mại rơi vào trong lòng, rõ ràng mới chỉ là nửa tháng không gặp, Quyền Từ đã cảm thấy như là đã qua thật lâu, đây là tình huống trước kia xưa nay sẽ không xảy ra.

"Anh trai có nhớ Duy An không -"

“Nhớ." Anh khế đáp lại, ôm Duy An, một lần nữa ngồi xuống trên cái ghế nhỏ hẹp của cậu, "Ăn no chưa?"

Duy An lúc đầu, "Chưa nha ~"

Cậu đưa tay, lấy một miếng điểm tâm còn sót lại trong mâm của mình ra, "Anh trai ăn đi"

"Em ăn đi." Quyền Từ cự tuyệt.

“Duy An có sữa để uống rồi nè, uống ngon lắm ~" Cậu đưa tay vỗ vỗ bình sữa bên cạnh, cố gắng đưa điểm tâm trong tay tới bên miệng Quyền Từ.

Quyền Từ há mồm ăn, mùi trái cây nhàn nhạt và vị ngọt quanh quẩn ở trong miệng, hương vị đúng là không tệ.

Trông thấy anh trai ăn xong. Duy An thỏa mãn ôm bình sữa lên uống, không hề đau lòng vì miếng điểm tâm cuối cùng của mình đã biến mất.

Quyền Tử nhìn bộ dáng của cậu, vội vàng vuốt ve đầu của cậu. Thời gian trôi qua thật nhanh, trùng đực nhỏ trong ngực đã sắp một tuổi, thân thể nho nhỏ cũng dần trưởng thành trong lúc anh không có ở đây.

Ăn xong điểm tâm, Duy An liền kéo anh trai đi ra ngoài, “Anh trai và Duy An cùng nhau đi hải quả nha ~ “

Quyền Từ cúi người ôm cậu đi về phía vườn trái cây. Đối với việc Duy An khoảng thời gian trước từng dùng một trạng thái khá là kỳ quái xuất hiện ở trong ký túc xá của anh, Quyền Từ chưa từng nói với các trung khác, cũng không muốn điều tra đến cùng.

Chuyện này cứ để ở trong lòng anh, đó mới là kết quả tốt nhất.

Vườn trái cây an tĩnh bị hai trùng đến phá vỡ, Duy An nằm ở trong ngực anh trai mắt sắc phát hiện một loại quả vô cùng đỏ, lập tức kích động đưa tay lên chỉ chỉ. "Anh trai, bên kla bên kia, hồng hồng ngọt ~ "

"Còn cả bên này nữa "

"Bên này cũng có "

"Rất nhiều nha, Duy An ôm không nổi"

"Để anh." Giọng Quyền Từ nhàn nhạt vang lên, quả hải được đều được nhét vào vòng tay lưu giữ mà anh dùng để chứa các loại vũ khi vật liệu và linh kiện cơ giáp.

Trong ngực đã rộng rãi, Duy An tiếp tục vui sướиɠ hái quả, hơn phân nửa vườn trái cây đều có thể nghe thấy tiếng cười mềm mại của cậu.

Nhìn thân ảnh nhỏ bé tràn đầy vui sướиɠ, Quyền Từ cũng không nhịn được nhếch miệng khẽ cười, bao cảm giác mệt mỏi từ những đợt huấn luyện gian khổ và việc học mang tới đều đã tiêu tán đi phần nhiều.

Bởi vì cách khá xa, dù đã liên tục nhảy vọt mấy lần nhưng lúc Quyền Yến đến nơi thì cũng đã là đêm khuya, anh vuốt vuốt cái trán phì cười.

Mỗi lần sử dụng điểm nhảy vọt, anh phải mất rất nhiều phí tổn, đã vậy còn rất hao phí tinh thần lực, nếu như không có chuyện gì khẩn cấp thì sẽ có rất ít trùng sử dụng điểm nhảy vọt.

Kỳ thật cũng không cần trở về vội vã như vậy, xế chiều ngày mai đến cũng không phải là không thể, chỉ là anh rất nhớ cái thân thể mang theo mùi sữa kia, rất muốn ôm cậu một cái.

Nhưng hôm nay trở về quá muộn, anh cũng không thể đến chỗ Duy An làm phiền cậu nữa, chỉ đứng xa xa nhìn về phía lầu chính, sau đó chạy về chỗ ở của mình.

Đi một nửa, Quyền Yến đột nhiên phát hiện phía trước có một thân ảnh vô thanh vô tức đứng ở nơi đó, trong lòng của anh giật mình, lập tức dừng bước lại, khí thế quanh thân lập tức bừng bừng lên, hoàn toàn khác xa dâng và khi này.

"Là anh." Giọng nói khăn khăn xuyên qua màn đêm nồng đậm truyền đến, Quyền Yến khẽ giật mình, cơ thể dần trầm tĩnh lại, "Anh cả?"

Bóng người trước mặt xoay người lại, ánh trăng sáng loáng thoáng rơi vào bên trên thân ảnh cao lớn, một đôi mắt tràn đầy lệ khi màu đỏ tươi chợt lóe lên rồi sau đó lại ấn vào hắc ám.

Anh mặc một quân trang u tối như màn đêm, thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rồi từ phía xa truyền đến một luồng khí tức nguy hiểm, giống như là con mãnh thủ giấu mình ở trong bóng đêm. Thỉnh thoảng khi có ánh trăng rơi lên trên mặt anh, có thể thấy rõ ràng nhưng vết sẹo dữ tợn đang chảy ngang qua toàn bộ khuôn mặt của anh.

Quyền Diêm lắng lặng nhìn người em trai luôn luôn ôn hòa của anh, không nhớ rõ là cả hai đã bao lâu không gặp mặt. Quyền Yến dường như đã thay đổi thành một người khác, toàn thân đều tản ra luồng khí tức nhẹ nhàng, vui vẻ. Không giống trước kia, tuy mặt ngoài ôn hòa nhưng bên trong lại kiềm chế sắc bén.

Quyền Yến không ngờ anh cả sẽ trở về, từ năm mười bốn tuổi năm đó anh cả tiến vào quân đội thì anh chưa từng gặp lại anh cả.