Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 17

Lúc này Quyền Yến đã ở cách Tạp Thác tinh mấy tinh vực rồi, chỉ còn bảy ngày nữa là sẽ rời khỏi Trùng tộc.

Lúc nhận được tin nhắn mà Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp gửi qua, anh rất là kinh ngạc, hùng phụ của anh có bao giờ nhắn tin cho anh như vậy đầu? Hơn nữa còn là tin nhắn giả lập video?

Không nghĩ ra lý do nhưng anh vẫn nhận tin, vừa mới kết nối, ảnh mắt của anh đã lập tức rơi vào Duy An nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến mức đỏ bừng đang được hùng phụ ôm vào trong ngực.

Lúc rời đi, trùng đực nhỏ này còn đảng yêu híp mắt vẫy tay từ biệt bọn họ, lúc này đôi mắt xanh thầm lại đυ.ng đầy hơi nước, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ oan ức. Lông mi bị nước mắt thẩm ướt mệt mỏi rũ xuống, làn da trắng như sữa trên mặt phiêu theo tiếng nức nở của cậu mà khẽ run lên, nhìn qua đáng thương vô cùng.

Lửa giận không cách nào ngăn chặn, kèm theo sự đau lòng vô tận từ đầy lòng của anh đột nhiên dâng lên, khiển cho khuôn mặt luôn luôn ôn hòa trong lúc nhất thời không thể nào duy trì được vẻ ôn hòa được nữa.

Đôi mắt màu xanh sẫm kia lạnh như là hàn đàm bằng phong trong lòng đất, thâm thủy mà u ám.

Anh tận lực khống chế lại bán thần, như hóa hạ giọng nói, "Làm sao vậy? Làm sao lại khóc nhè rồi?"

Nghe thấy giọng nói của anh trai, Duy An hai mắt đầm lệ ngẩng đầu nhìn qua, thấy là anh trai thật liền vội vàng chui ra từ trong ngực hùng phụ nhào về phía trước.

Không ngờ lại trực tiếp xuyên qua hư ảnh, láo đảo suýt nữa thì ngã.

May mà có hùng phụ kịp thời đỡ lấy, Duy An trừng mắt nhìn, ánh mắt mờ mịt nhìn anh trai trước mắt, cái đầu nhỏ vì khóc mà có chút trì trệ, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra đây là giả, anh trai lúc này giống với người bác kia, đó là đều nhìn thấy nhưng không sở được.

Nghĩ như vậy, nước mắt Duy An rơi càng nhiều hơn, vì trong lòng đang rất ủy khuất nên cậu rất cần có nhiều hôn trùng hơn ở bên người.

Cậu lại một lần nữa chui vào trong ngực hùng phụ, đột nhiên nhớ tới cái gì, cậu vội vàng lấy cái dao gỗ đã hỏng trong tay ra đưa cho anh trai nhìn, "Anh trai ~ dao dao hỏng ~"

Quyền Yến càng nhìn bộ dáng nhỏ bé của cậu thì lòng càng đau, vội vàng dỗ dành cậu, "Không có chuyện gì đâu, hỏng rồi thì anh trai sẽ mua lại cho em, sẽ mua rất nhiều, em thấy có được không?"

"Ừm." Duy An gật đầu, ánh mắt không nỡ nhìn dao gỗ trong tay, "Anh trai mua hỏng rồi, thật đáng tiếc "

Đây chính là món quà anh trai mua cho mà cậu thích nhất.

Thằng nhóc này khổ sở thành ra như vậy chính là bởi vì đây là dao gỗ, là món quà mà anh trai mua cho cậu hay sao?

Ý thức được điểm này, trái tim Quyền Yền mềm như một vũng nước, đền cả cơn tức giận ban đầu cũng dần dịu đi. “Anh trai sẽ bảo trùng khác sửa lại cho em cam đoan sẽ giúp nó trở về như lúc chưa hỏng"

Nghe là có thể sửa, con mắt Duy An lập tức sáng lên, "Thật sự có thể sửa sao ~"

"Ùm."

Vô cùng tín nhiệm anh trai, cậu liền ôm cái dao gỗ hỏng vào trong ngực, cười cong mắt, "Anh trai là tốt nhất"

Quyền Yến bật cười, không để ý đến ánh mắt lạnh lùng đầy ghen tuông của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn anh, Vậy Duy An không khóc nữa có được hay không? Anh trai nhìn Duy An khóc mà trong lòng rất là khó chịu.

Duy An ngượng ngùng chôn mặt vào trong ngực hùng phụ cọ cọ, cảm thấy nước mắt đã được chùi sạch rồi mới nâng mặt lên, đong đưa cái đầu nhỏ, ánh mắt ngô từ bên này sang bên kia, "Duy An không khóc nữa "

Ồ, còn biết sĩ diện nữa đấy!

Trông thấy cảnh này, các trùng khác đều phải nín cười, sợ nếu bật cười thì cục nhỏ này sẽ lại xấu hổ mà khóc tiếp.

Thương Doanh trực tiếp dùng một cái tay bịt cái miệng chuẩn bị nói gì đó của Thương Dậu lại, tên oắt con này trở về phải dạy bảo đàng hoàng, không thể để nó bị đám trùng trong nhà làm hư nữa.

Duy An được anh trai dỗ xong liền nhu thuận nằm ở trong ngực hùng phụ, chỉ là toàn bộ cơ thể đều rất mệt mỏi, cũng không muốn đi chơi đùa với Khắc Lợi Lạc Xuyên và các trùng khác nữa.

Nhìn thấy bộ dáng này của cậu, đầu Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đau đớn vô cùng. Lần này mục đích dẫn cậu ra ngoài coi như là hỏng rồi, chẳng những không giúp cậu kết bạn được mà còn để lại bóng ma dẫn đến về sau cậu không muốn chủ động kết bạn nữa.

Tiểu Duy An của ông thực sự là quá mức nhu thuận và an tĩnh, phải hoạt bát thêm một chút nữa mới tốt.

Quyền Chử làm xong việc luôn muốn đi đến gặp trùng đực nhỏ, suy nghĩ hồi lâu, ông vẫn tuân theo ý nghĩ nội tâm mà rời đi. Nhưng vừa đến đã trông thấy Duy An mệt mỏi nằm ở trong ngực hùng chủ.

Vừa nhìn thấy ông tới, Duy An lập tức từ trong ngực hùng phụ trượt xuống nhào về phía ông, "Thư phụ~"

Quyền Chử chào hùng chủ và bạn bè của ông xong mới ngồi xuống bể Duy An đang ôm lấy bắp chân của ông rồi đặt cậu bé vào trong ngực, "Không vui à!"

Ông đánh giá nét mặt Duy An một phen rồi đưa ra kết luận.

Duy An giơ cái dao gỗ trong tay đã bị hỏng, cáo trạng, "Dao dao hỏng - "

Quyền Chử cầm dao trong tay cậu qua nhìn ngắm một chút, một món đồ chơi vô cùng yếu ớt, nếu không phải Duy An bảo hộ tốt thì món này mà rơi vào trong tay mấy trùng đực nhỏ khác chỉ sợ là sẽ không chịu được một ngày.

Cũng bởi vì chút chuyện này mà đã muốn khóc? Sao mà làm nũng quá vậy.

Ông đang định chuẩn bị thuyết giáo Duy An đôi câu thì lập tức đối mặt với nỗi oan ức và chờ mong ấn giấu bên trong đôi mắt màu xanh thẳm kia của cậu.

Do dự một lát, cuối cùng ông chỉ đành vỗ nhẹ nhẹ lên cái lưng không lớn hơn bàn tay của ông bao nhiều, "Thư phụ sẽ mua lại cho con nhé"

Được rồi, cậu bé còn nhỏ, lớn lên rồi dạy sau.

Bên cạnh, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi Quyền Phiền đang ở trong lớp đến đây, để cậu chơi đùa với Duy An.

Quyền Yến bên này bị hùng phụ ăn dấm cúp máy cái rụp, lập tức gửi tin nhắn cho Nguyễn Hạc bảo anh đi đến Phong Sơn lấy một cái dao gỗ đã bị hỏng mang đi sửa, cần phải sửa lại giống ban đầu y như đúc.

Nguyễn Hạc nhận được tin nhắn thì đúng là không nói nên lời, nhưng sau khi được Quyền Yến hứa hẹn là sẽ tặng cho rượu ngon thì liên khuất phục, nhận mệnh lên đường đi đến Phong Sơn.

Đi đến Phong Sơn, trông thấy trùng đực nhỏ mở to đôi mắt to mong đợi nhìn anh, mọi sự lười biếng trong lòng lập tức biến mất không còn một mảnh, chỉ có cái miệng đầy cam đoan nhất định có thể sửa xong.

Cuối cùng ở trước ánh mắt tràn ngập sùng bái của Duy An, bước chân lơ mơ rời đi.

Ai nha, trùng đực nhỏ thật là ngốc nghếch. Chỉ là sửa một cái dao nhỏ mà cũng có thể sùng bái nhìn anh như vậy, quả thực là khiến trùng không chống đỡ được.

Ở vườn trung non, Quyền Phiền mới lên lớp được một nửa thời gian đã bị gọi về, cậu bình tĩnh dọn dẹp đồ vật rồi đi theo trung cái đón cậu rời đi.

Mãi đến khi tới đây, nhìn thấy Duy An toàn thân mệt mỏi, cậu mới hiểu được vì sao hùng phụ lại đột nhiên gọi cậu tới.

Quyền Phiền bốn tuổi sau khi nhận được sự đồng ý liền tiến lên ôm lấy Duy An từ trong ngực Quyền Chử, đi tới khu trùng non bên cạnh ngồi xuống.

Đột nhiên bị ôm đi từ trong ngực thư phụ, toàn bộ hành trình Duy An đều rất là ngoan ngoãn, dùng cái tay có thể cử động bám chặt lấy cổ của cậu, mãi đền khi ngồi được xuống mới ngẩng đôi mắt long lạnh như nước lên hỏi, "Sao anh trai lại tới đây vậy?"

Quyền Phiền cúi đầu nhìn cậu một cái, sửa sang lại quần áo cho cậu, “Đến chăm em đó, sao em lại khóc?

Duy An nhìn về phía Thương Dậu bên cạnh, có chút ngượng ngùng nói, “Anh ấy ức hϊếp Duy An, Duy An không khóc ~

Quyền Phiền ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng mà cậu chỉ, đó là một trùng đực non có lẽ mới chỉ hai tuổi. Trong lòng của cậu cảm thấy khá là đáng tiếc, nếu như là trùng cái non cậu còn có thể đánh cho một trận.

Đưa tay vuốt ve đầu Duy An, cậu nói với ngữ khi nhàn nhạt, “Cậu ta là trùng đực non, anh không thể giúp em trả thù cậu ta được."

Nếu trùng cái non dám động thủ với trùng đực non thì về sau tiền đồ học tập đều sẽ dính một vết nhơ, không thể thoát khỏi.

Duy An lắc đầu há mồm, còn chưa nói cái gì. Thương Dậu vẫn luôn ở bên canh nghe lén liền nhảy ra ngoài, chống nạnh nói, "Nói bậy, anh không ức hϊếp em, anh chỉ muốn chơi cùng em, là do đồ chơi kia của em không chơi được, với cả cũng là em tự khóc."

Duy An trông thấy cậu ta xông tới, căn bản không thèm quan tâm cậu ta nói gì, chỉ vụt một cái đứng lên ngăn ở trước mặt Quyền Phiền, cái tay duy nhất có thể động còn mở ra che chở cho Quyền Phiền sau lung.

Nghe xong câu nói vừa rồi, mặt cậu lập tức đỏ lên, sau khi bị vạch trần lời nói dổi, cậu phồng hai cái mà sữa lên, trừng mắt nhìn Thương Dậu, "Không được phép ức hϊếp anh trai em ~

Thương Dậu nghe vậy lập tức tức giận giơ chân, "Ai ức hϊếp anh trai em, anh ta là một tên trùng cái, anh đây còn chẳng muốn nhìn một cái, ức hϊếp anh ta làm gì?"

Khuôn mặt tiểu Duy An nhếch lên, tỏ rõ vẻ kiêu ngạo, "Hừ ~ anh trai em là tốt nhất"

Thương Dậu vẻ mặt ngỡ ngàng, "Anh trai em tốt đầu có liên quan gì tới anh?"

Duy An nhỏ bé đột nhiên rất muốn khoe khoang anh trai của mình, cậu hếch cái bộ ngực nhỏ lên, ngoài mặt mang theo vẻ đắc ý, "Duy An có anh trai, anh không có -"

Trầm mặc... ...

Thương Dậu nhìn Duy An một cái rồi lại nhìn Quyền Phiền sau lưng của cậu, xoay người chạy đi.

Không bao lâu sau, cậu ta thở hồng hộc chạy về, trong tay còn kéo theo Thương Nhan. Sau đó, đẩy Thương Nhan đến trước mặt Duy An, nói "Hùng phụ của anh nói, anh ấy chính là anh trai của anh"

Từ lúc phá xác đã được các trùng sủng ái cẩn thận từng li từng tỉ nên Thương Dậu căn bản không biết Thương Nhan chính là anh trai của cậu, bởi vì chưa từng có bất kỳ trùng nào nói với cậu về chuyện này. Cho nên lúc Duy An nói mình có anh trai, cậu mới chạy về hỏi hùng phụ là vì sao cậu không có anh trai thì mới biết được.

Bị Thương Dậu kéo, Thương Nhan rất kinh ngạc, cậu không ngờ em trai trùng đực non sốt ruột kéo cậu rồi hoảng hốt chạy tới đây chính là vì cậu là anh trai của em ấy?

Duy An nhìn kỹ Thương Nhan một hồi, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, "Anh trai em cao hơn anh trai anh - "

Thương Dậu nhìn thân thể của hai trùng, còn lặng lẽ so sánh ở trong lòng một chút, phát hiện lời Duy An nói là sự thật, sắc mặt lập tức bất mãn oán trách, “Vì sao anh không cao?"

Thương Nhan cúi đầu nhìn cậu, bờ môi giật giật, “Anh nhỏ tuổi hơn anh ấy"

Lấy được câu trả lời, Thương Dậu quay đầu lại, hai tay chống nạnh, “Anh trai anh về sau lớn lên thì sẽ cao hơn anh trai em thôi:

"Nói bậy, anh trai em là cao nhất rồi.” Duy An nhíu cái mũi nhỏ.

“Anh trai anh lớn lên nhất định sẽ cao hơn anh trai em."

"Anh trai em ở vườn trùng non là hạng nhất ~" Lại nghĩ tới thêm một ưu điểm của anh trai, Duy An cũng bắt chước chống nạnh nói.

Không biết Thương Nhan có phải hạng nhất hay không, Thương Dậu lập tức quay đầu lại hỏi cậu.

Thương Nhan lắc đầu, lần trước thi, cậu bị ngã bệnh nên thi không tốt.

Thương Dậu ghét bỏ cau mũi một cái, khí thế không có nhưng vẫn lớn tiếng hồ, “Anh trai anh lần sau nhất định sẽ được hạng nhất".

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và các trùng khác bị tiếng cãi vã hấp dẫn, bưng chén rượu hứng thú nhìn hai trùng non cãi lộn.

Đấng cấp cãi lộn này đến cả những người kiến thức rộng rãi như bọn họ cũng chưa từng nhìn qua, đặc biệt là cái kiểu cãi lộn của hai cục bông tròn tròn xinh xinh người một chút ta một chút này.

Quyền Chử cũng chưa từng thấy cảnh này bao giờ, trùng cái mỗi khi nào tranh cường háo thắng là đều sẽ lao vào nhau hung ác xé đánh, cho dù là trùng cái hơn mới phá xác cũng làm như vậy.

Duy An cũng không cam chịu yếu thế, cắt cao cái giọng sữa lên, "Anh trai em còn ôm em đọc sách "

"Anh trai anh về sau cũng sẽ ôm anh đọc sách”

"Anh trai em còn dạy em chữ, cùng em hái hoa quả, mua cho em kẹo, chơi đồ chơi với em"

Những thứ này Thương Dậu đều chưa từng làm với Thương Nhân, cậu siết quả đấm lại, tức giận giáo lên, "Anh trai anh về sau cũng sẽ làm những việc đó với anh!”

Lúc bọn họ cãi lộn, Quyền Phiền chỉ tập trung nhân chăm chăm vào bóng lưng nho nhỏ của Duy An, suốt khoảng thời gian đó gần như không nháy mắt một cái nào, cậu cũng không biết vì sao mình lại không thể chuyển dời ánh mắt ra chỗ khác.

Thỉnh thoảng ngắng đầu, cậu còn thấy được ánh mắt hâm mộ từ phía Thương Nhan đối diện nhìn về phía cậu.

Em ấy đang hâm mộ mình?

Quyền Phiền rất ngờ vực, cậu có cái gì tốt mà hâm mộ?

Cậu tiếp tục đưa ánh mắt chuyển qua thân ảnh nhỏ nhỏ trước mắt này, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh lúc Thương Dậu đi tới, cậu bé đã không ngắn ngại đứng lớn ngăn cản trước mặt cậu, bộ dáng thực sự muốn bảo hộ cho cậu.

Càng tranh cãi, ánh mắt Duy An nhìn về phía Thương Dậu dần dần càng đầy thương hại, anh trai của cậu ta chẳng làm gì với cậu ta cả, thật là đáng thương.

Bị ánh mắt của cậu nhìn, Thương Dậu thẹn quá thành giận, tức giận dậm chân rời đi.

Lần đầu tiên cãi nhau đạt được thắng lợi, Duy An quay người chui vào trong ngực Quyền Phiền, lúc Quyền Phiền nhìn qua, cậu lập tức phì cười, để lộ ra hai cái răng trắng nhỏ.

Quyền Phiền tiện tay nhéo nhéo mặt của cậu bé.

Cậu đột nhiên cảm thấy, kỳ thật có một em trai trùng đực non cũng rất tốt!

Lúc nghe được tin Duy An bởi vì con dao nhỏ bị hỏng mà khóc lớn một trận xong, bác Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế của cậu lúc này đang ngồi nghiêm túc ở trong thư phòng, cùng với khí thế phi phàm bắt đầu tìm kiếm ở khắp trên tinh võng tất cả các đồ chơi dao có nhan sắc và hình dạng giống y như của cậu rồi đưa đến trang viên Ngải Nhĩ Hãn ở Tạp Thác tinh cho cậu.

Quyền Từ thì vừa nghe nói, đã lập tức đứng dậy đi đến phía sau núi trong trường.

Nhớ không lầm thì nơi đó có một mảnh gỗ cứng. dùng để làm dao gỗ cũng rất là phù hợp, còn không dễ hư hỏng.

Sở Viên và Giản Phong nhìn Quyền Từ gọt dao gỗ thì cảm thấy rất là kinh ngạc, khi biết đây là dao gọt cho trùng đực nhỏ liền gia nhập vào làm cùng.

Sau một ngày, Duy An ngồi ở trên một đồng dao gỗ trong trang viên Ngải Nhĩ Hãn trừng lớn mắt, "Hùng phụ – dao dao ~ thật nhiều dao dao nha"

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôm cậu bé ngồi ở trong đống dao gỗ đứng lên, "Đều là thư phụ, bác và anh trai của con tặng đó, đương nhiên của ta là nhiều nhất, con vui không?"

Duy An hôn một cái thật vang dội lên gương mặt của ông, dùng giọng sữa nói, “Vui lắm"

“Vậy lát nữa cắt chỉ con không được khóc, có được hay không." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nói, sau đó sờ vào cái tay bọc băng của cậu, hiện tại trong lòng ông vẫn còn sợ hãi khi đối diện với nước mắt của câu.

Tiểu Duy An nhà ông cái gì cũng tốt, chỉ là quá đáng yêu, nước mắt của cậu hiện tại chính là bóng ma lớn nhất trong lòng ông.

"Có đau không?" Cậu ngoẹo đầu hỏi.

“Không quá đau. Kẹo giảm đau mà Kiều Tùng nói chung quy vẫn là thuốc, thân thể Duy An rất yếu, nếu ăn nhiều hơn sẽ không tốt, anh hiện tại đúng là không muốn nhìn Duy An khóc, nhưng vẫn chỉ có thể lâm trận ôm chân phật mà thôi.

Nghe là sẽ không quá đầu, Duy An sờ lên hàng lông mày đang nhắn lại của hùng phụ, "Duy An không khóc, Duy An rất kiên cường . "

"Đây là gói hàng mà Quyền Từ thiếu gia gửi về, nói là cho tiểu thiếu gia." Quản gia bưng gói hàng đi lên,

Thấy Duy An hiểu kỳ nhìn vào gói hàng, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ôn hòa nói, "Chúng ta mở ra trước rồi mới đi đến chỗ của bác sĩ Kiều, có được hay không?"

Cải đầu nhỏ của Duy An gật lia lịa không ngừng, "Được."

Mở gói hàng ra, bên trong không có gì bất ngờ, vẫn là một con dao gỗ nhỏ, điểm khác biệt chính là con dao gỗ toàn thân đen nhánh, chỉ có chuôi dao là màu trắng, từng tia từng tia vân trắng theo chuỗi dao lan tràn đến thân dao, phác hoạ ra hoa văn thần bí.

Cây dao này là Quyền Từ điêu khắc dựa theo cây dao mà anh nhìn thấy lúc tiểu Duy An xuất hiện ở ký túc xá.

Duy An nhìn thấy con dao liền ngu ngơ hồi lâu, trái tim nhỏ đập thình thịch thình thịch, có một con dao ảo ảnh giống con dao này y như đúc nằm sâu ở bên trong trái tim cậu đang xoay tròn nhanh chóng, mãi đến khi Duy An ôm con dao này vào trong ngực thì cái cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm thần kia mới biến mất.

Cậu ôm dao ngửa đầu, "Thích lắm ~ hùng phụ, con thích dao dao lắm"

“Vậy chúng ta đi cắt chỉ có được hay không?”

"Được"

Đã nói là không khóc, nhưng Duy An cuối cùng vẫn mang theo hai mắt đẫm lệ đi ra ngoài, cậu bé ngượng ngùng dùng hai tay che mặt, "Hùng phụ đừng nhìn mà ~ ~"

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn cậu khóc mà trong lòng thực sự không dễ chịu, thấy vậy bèn nhếch miệng lên, "Mơ đi, con khóc như nào ta đều nhớ rõ ràng rồi, khi nào về ta sẽ phát cho anh trai con và thư phụ cùng xem."

Người khó chịu không thể chỉ có một mình ông được, mấy trùng kia cũng có phần.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp chẳng những phát video ra, mà còn dự định sẽ bảo tồn video này chờ khi nào Duy An lớn lên, quay một góc ba trăm sáu mươi độ không góc chết cho cậu nhìn.