Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 13

Mưa càng lúc càng lớn, cả con đường an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng giọt mưa va chạm với mặt đất. Màn mưa bao phủ lấy con trùng cái cao lớn nằm trên đất, trùng đực con nho nhỏ nhón mũi chân lên dùng cái trán trắng nõn đặt lên cái trán có lân phiến của trùng cái.

Ở chỗ bọn họ không nhìn thấy, trên người Giản Phong đã trùng hóa một nửa có sương mù màu đen từ trong cơ thể chảy ra, dùng tốc độ cực nhanh tụ lại về phía mi tâm của hai trùng.

Thật lâu sau, lúc mà trái tim Quyền Từ vẫn đang tràn đầy lo lắng thì xương cảnh của trùng cái che khuất bầu trời chậm chạp thu về, cốt dao trên cẳng tay cũng dần dần biến mất, trùng văn màu đỏ tươi trên thân an tĩnh lại, ánh mất ngang ngược chậm rãi có lý trí.

Cảnh này đối với các trùng cái ở đây mà nói giống như là thần tích, bọn họ ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, tiếng tim đập cổ động trong l*иg ngực càng ngày càng kịch liệt.

Trùng thần ở trên!

Trái tim "thình thịch thình thịch" giống như trống nhảy cùng dòng huyết dịch dâng trào trong người, chấn động đến lên cả đầu não của bọn họ.

Trùng thần ở trên!

Cơn mưa nặng hạt lúc đó chẳng hiểu sao lại trở nên nóng rực, điên cuồng, bọn họ gắt gao cắn rằng khống chế run rẩy.

Giản Phong khôi phục lý trí, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy chính là hình ảnh một khuôn mặt nhỏ, trên khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc nhưng vẫn vô cùng dễ thương.

Anh trừng mắt nhìn, nước mưa từ trên lông mi lăn xuống giống như là nước mắt, trượt vào khỏe miệng.

Tại thời khắc này, Giản Phong cứ ngỡ anh đã thấy được thiên sứ.

Đó là một vị thần thuần khiết, tốt đẹp, cứu rỗi nhân loại mà anh từng đọc được ở trong lịch sử loài người.

Nghĩ như vậy, anh đột nhiên ngửi thấy một mùi sữa, mà cái mùi này giống như là đến từ trên người trùng đực non trước mắt, trong phút chốc tưởng tượng về thiên sứ lập tức tan vỡ.

Đây không phải thiên sứ, đây là một con trùng đực non, loại trùng cao quý nhất của Trùng tộc bọn họ.

Trùng đực non? Tại sao trùng đực non lại ở chỗ này? !!

Giản Phong đột nhiên trừng to mắt, khi đối diện với ảnh mắt của Quyền Từ, thư phụ và em gái đều vui như sắp khóc, anh mới hồi tưởng lại tất cả mọi thứ, sau đó lập tức hoảng hốt vô cùng.

Ý nghĩ đầu tiên của anh là, Quyền Từ xong đời rồi!

Anh ấy vậy mà dám đưa một trùng đực non tới trước mặt một con trùng cái sắp trùng hóa đã mất đi hoàn toàn lý trí, sau khi trở về có lẽ anh ấy không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi.

Sau đó anh mới cảm nhận được cảm giác không hề chân thật khi được trùng đực non cứu.

Trùng cái đã tiến vào trùng hóa mà còn có thể xoa dịu được ư? ! !

Cứ như một con trùng sắp chết đột nhiên nhảy nhót tưng bừng vậy.

Nhưng sự thật khiến trùng không thể tin được, xác xác thật thật lại phát sinh ở ngay trước mắt bọn họ.

Chấn kinh đến mức hoài nghi, không chỉ có một mình Giản Phong.

Hoá ra bọn họ hoàn toàn không biết gì về năng lực của trùng đực cả!

Người tạo ra cảnh tượng này - Duy An đang nhìn sương mù đen sì trong tay, cậu phát hiện thử đen sì hư hỏng này chỉ cần buông lỏng một cái thì sẽ một lần nữa chạy vào trong thân thể của các trùng trước mắt, thậm chí còn chạy vào trong thân thể anh trai.

Không thể để cho nó chạy vào trong thân thể anh trai, nhớ lại trước kia, cậu nhăn nhăn cái mũi, há mồm thật to nhét hắc vụ vào trong miệng.

Đã từng là khí linh nên bản năng nói cho cậu biết thử này rất có lợi cho cậu.

Thế nhưng nó rất đắng..

Cả khuôn mặt nhỏ của Duy An đều nhăn nhúm hết lại.

Phát giác dị thường, Quyền Từ cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cậu, "Làm sao vậy?"

"Đắng" Giọng nói Duy An mềm mại vô cùng, đôi mắt màu xanh thầm còn bao phủ đầy sương mù, cậu vừa trả lời vấn đề của anh trai, vừa cúi đầu lấy một viên kẹo trong cái túi mà quản gia treo ở trước. người cậu ra đưa cho anh trai, "Bóc cho Duy An ăn~"

Làm sao lại đáng? Quyền Tử vừa hỏi vừa bóc keo. đường đặt vào trong miệng cậu.

Hả mồm ăn kẹo xong, Duy An mới chậm rãi dùng cái tay nhỏ vô vô ngực anh trai an ủi, "Ăn kẹo xong sẽ không đắng nữa ~ anh trai không cần lo lắng ~ "

Quyền Từ bị cậu an ủi thì ngu ngơ một chút trong phút chốc không cách nào hình dung được cảm giáo trong lòng, chỉ cảm thấy có một hạt giống kỳ quái đang lặng yên cầm nó ở trong lòng anh.

Ngửa đầu nhìn anh trai, thấy dáng vẻ anh không vui vẻ lắm, Duy An củi đầu lấy thêm mấy cái kẹo khác từ trong cái túi nhỏ rồi đặt vào trong tay Quyền Tử, "Anh trai ăn đi"

Có mấy viên kẹo rơi vào trong tay anh, tay trùng đực non rất nhỏ, cố gắng năm một cái cũng chỉ lấy được hai viên kẹo. Quyền Từ nhìn khỏe mắt Duy An còn chưa hết màu đỏ, chậm rãi nằm tay lại, nhận hai viên kẹo kia.

Lúc rời đi, Duy An do dự rất lâu mới lấy một viên kẹo nhỏ từ trong túi ra đặt vào trong tay Giản Phong, cái anh trùng trên người toàn là máu này là bạn của anh trai, cho anh ấy một viên kẹo cũng được.

Viên kẹo này rất nhỏ, còn không lớn bằng cái móng tay của Giản Phong nhưng anh vẫn thận trọng cầm lấy, vụng về nhẫn nhịn cả buổi cũng chỉ nói ra được một câu cảm ơn.

“Không cần cảm ơn ." Duy An nằm ở trong ngực Quyền Từ, nở nụ cười ngọt ngào vô cùng

Sau khi Duy An rời đi, đám trùng cái đứng ở sau giữ yên lặng suốt nấy giờ vội vàng xông lên, "Kẹo đường này tôi mua, cậu ra giá đi"

Lần đầu tiên trông thấy trùng đực non, trong lòng bọn họ đều kích động không thôi. Aaaa, trùng đực. non đều đáng yêu như vậy sao?

“Tôi cũng mua, cậu mau ra giá đi!"

Đây chính là kẹo mà trùng đực non cho, anh muốn mang về giữ lại làm bảo vật gia truyền.

"Chạy cái gì mà chạy! Chạy cái gì! Anh cũng đã được tiếp xúc gần với trùng đực non rồi, sao lại còn keo kiệt độc chiếm viên kẹo đường kia nữa hả, chắc là muốn bị đánh đúng không?" Các trùng cái khác giẫm lên nhau xông lớn phía trước, liều mạng đuổi theo Giản Phong đang chạy trốn.

Cái tên trùng cái vụng về này thể mà có thể được tiếp xúc với trùng đực non!

Tại sao!

Các con mắt đổ kị đỏ au càng ngày càng nhiều lên, bọn họ quyết tâm đuổi theo đến cùng.

Bị truy đuổi không ngừng, trên đường chạy trốn, Giản Phong phải liên tục đi đường vòng, lợi dụng đủ loại chướng ngại vật để cắt đuôi đám trùng cái sau lung.

"Anh đưa kẹo cho em đi, đặt ở chỗ em an toàn hơn." Giản Khê vừa cố gắng đuổi theo Giản Phong vừa chân thành nói.

"Tiếp lấy." Giản Phong không chút do dự ném đồ trong tay về phía cô.

Giản Khê nhảy vọt lên tóm lấy, vẻ mặt vui mừng giảm lên tường chạy trốn.

Đám trùng cái vẫn còn theo kịp Giản Phong sau lưng thấy cảnh này liền hung ác trừng mắt nhìn Giản Phong một cái, sau đó đối hướng chuyển sang đuổi theo Giản Khê.

Nhìn thân ảnh của bọn họ đều biến mất, Giản Phong lộ ra một nụ cười rồi giấu kẹo vào trong không gian Quang Giáp, sau đó quay người muốn rời khỏi nơi này. Không ngờ vừa quay người lại đã đối diện với ánh mắt từ ái của thư phụ nhà mình.

"Cho ta đi, thư phụ giúp con bảo quản, về sau sẽ trả lại cho con." Ông cười híp mắt nói.

Giản Phong mặt xám như tro, nộp viên kẹo lên.

Ôm Duy An trở về, Quyền Từ vừa vào cửa đã lập tức đối diện với Quyền Yến ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách đang cười híp mắt.

Cước bộ của anh dừng lại, Duy An trong ngực trông thấy Quyền Yến lập tức giang hai tay, "Anh trai ôm --"

Một ngày không nhìn thấy anh, cậu vội vã rời khỏi tay Quyền Từ bố nhào vào trong ngực Quyền Yến.

"Nhớ anh không?"

"Nhớ .." Duy An lớn tiếng đáp lại.

Quyền Từ đứng ở một bên nhìn hai trùng, trong lúc nhất thời còn không thích ứng được cảm giác trống vắng trong ngực.

Ban đêm, trong căn phòng đối chiến truyền đến một tiếng vang thật lớn, Quyền Từ bị bóp cổ đập vào tường, nên tiếng họ khan trong cổ họng.

Quyền Yến mặc y phục tác chiến, toàn thân tràn ngập khí tức nguy hiểm, bóp lấy cổ của anh rồi nhấc anh lên, sau đó tung thêm một quyên vào chính giữa mặt anh, nét mặt ôn hòa trước kia lúc này trở nên lạnh thấu xương, "Em biết một trùng cái đã trùng hóa một nửa nguy hiểm đến cỡ nào không?"

"Biết."

Trong mắt Quyền Yến hơi híp, cơn tức giận chợt bùng lên đạp bay Quyền Từ ra xa, sức lực tung ra quá mức khủng khϊếp khiến cho Quyền Từ sau khi nặng nề đập vào mặt tường rồi rơi xuống, trong lúc nhất thời không thể đứng lên nổi.

"Lá gan của em lớn thật đấy!" Quyền Yến đưa lưng về phía anh rồi bỏ lại một câu nói kia và rời đi.

Sau lưng, Quyền Từ trầm mặc bò dậy từ dưới đất, đúng vậy, lá gan của anh không phải cũng rất lớn sao!

Trùng đực non nhỏ như vậy, chỉ cần có một chút bất ngờ thì đều có thể chết ở nơi đó.

Hôm nay thời tiết không mưa to không ngừng giống như ngày hôm qua, ngược lại là một ngày trời quang mây tạnh, thời tiết rất tốt.

Trong viện tử trồng trái là tiếng rai quật liên tục vào nhục thể, thỉnh thoảng có xen vào đó vài tiếng kêu rên.

Mùi máu tươi nồng đậm phiêu đăng ở chóp mũi, khiến vị giác cũng mất đi, cảm giác ăn cái gì cũng không còn ngon nữa.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ném đống trà bánh trong tay vào trong mâm, ngồi ở trên cái ghế, hờ hững nhìn Quyền Từ đang quỳ gối ở trong viện, cơn tức giận trong lòng vẫn chưa tiêu được.

Thừa dịp ông không ở đây, dám lừa gạt một tiểu Duy An còn chưa tới một tuổi ra ngoài, thậm chí còn bỏ mặc cậu tới gần một con trùng cái đang ở trạng thái cuồng bạo sắp trùng hóa.

Sao nó dám!

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp hận đến mức nghiên răng, đến bây giờ ông cũng không dám tưởng tượng tình cảnh khi đó, bởi vì chỉ cần tưởng tượng là sẽ hãi hùng khϊếp vía.

Quyền Từ quỳ thẳng lưng, cơn đau đớn kịch liệt bên trong cơ thể khiến tinh thần của anh cũng có chút bất ổn, trận đánh này đã kéo dài rất lâu rồi.

Anh đã sớm biết khi mình hạ quyết định như vậy thì sau đó nhất định sẽ bị trừng trị, nhưng trái tim vốn đã nguội lạnh khi đối mặt với từng phát đánh của hùng phụ và ảnh mắt mang theo sự thờ ơ lạnh lẽo của ông thì trái tim vẫn đau đớn vô cùng.

Máu thuận theo vết thương nhỏ xuống mặt đất Quyền Từ trừng mắt, dùng khuôn mắt dính đầy máu nhìn về phía Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, nhưng lại phát hiện bất luận trong tầm mắt hay trong trí nhớ thì anh sớm không còn nhớ rõ khuôn mặt của vị trùng đực này.

Hùng phụ Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp, vị trùng đực này từ sau khi anh sinh ra, đã liên tục dùng những hình phạt để tự tay ruồng bỏ đi tình thân bao la bẩm sinh của trùng cái con dành cho hùng phụ của mình.

Anh giễu cợt, nhếch khóe miệng lên nhẹ cười, cổ gắng ổn định thân thể không để cho mình bị chật vật mà ngã xuống đất

Đang ở trong vườn trái cây, Duy An được quản gia bê đi hái hoa quả đột nhiên cảm thấy buồn buồn khó chịu, cậu bỏ đồng hoa quả xuống, ngồi ở dưới đất vỗ vỗ ngực, “Duy An khó chịu quá~"

Từ tối hôm qua, thỉnh thoảng Duy An đã có cảm giác buồn buồn khó chịu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đã bảo Kiều Tùng kiểm tra qua cho cậu, nhưng kết quả kiểm tra ngoại trừ là thân thể hơi yếu thì cũng không có việc gì.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cảm thấy Duy An có lẽ đã bị hù dọa, nên sáng sớm đã sai quản gia mang Duy An đi đền vườn trái cây chơi, sau khi tách Duy An ra thì liền mang Quyền Từ đã ở trong Hình Lâu chịu phạt cả đêm ra ngoài.

"Đã hệ với bác sĩ Kiều, để tôi mang ngài tới đó", Quản gia nói.

“Không nha ~" Duy An lắc đầu, "Muốn tìm hùng phụ nha" . Cậu chống đất đứng lên, hưởng về phía trước.

Quản gia cảm thấy cảnh tượng hiện tại ở chủ viện không hề thích hợp cho con non nhìn, nên lập tức muốn chạy lên ngăn cản Duy An, "Khó chịu thì nên tìm bác sĩ Kiều, sẽ tốt hơn tìm hùng phụ đó."

Duy An lắc đầu nhìn vào hốc mắt đang bắt đầu phiếm hồng của cậu, bên trong còn mang theo khí ẩm, cậu méo miệng giống như là vô cùng khó chịu, lại nhìn vô cùng đáng thương, "Duy An muốn tìm hùng phụ nha ~

Quản gia tạm ngừng, làm trùng đực non khóc có thể nói là một tội ác tày trời, ông ta muốn liên hệ với Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhưng bởi vì Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không mang chung đoan nên không thể gọi được. Mà quản gia cũng không dám ôm trùng đực non lên dỗ dành, cậu bé quá mềm nếu ôm sẽ bị thương mất, cho nên ông chỉ có thể đi theo Duy An đi thẳng về phía trước, trên đường đi không ngừng thuyết phục Duy An quay trở về.

Ở chủ viện, quản gia nhận được chỉ thị lập tức đến tìm Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp báo cáo tình huống, còn chưa kịp tới gần Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thì thấy ông như nhớ ra cái gì, chạy lên trên lầu.

Người máy nhìn chỗ ngồi trống rỗng, ngây ngốc chờ đợi tại chỗ, không có được chỉ lệnh, bọn họ không thể lên trên lầu ba.

Đã đến giờ tiểu Duy An bú sữa mẹ, ông phải đi chuẩn bị một chút.

Vì cam đoan có thể luôn tự mình cho Duy An bú sữa, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đã giấu bình sữa của Duy An vào trong thư phòng của ông, tránh cho mấy tên nghịch tử kia làm việc này thay ông.

Bên này, Duy An ngồi ở trên cái xe nhỏ làm bằng mây cũng vừa mới tới chủ viện, lập tức trông thấy Quyền Từ quỳ trên mặt đất, khắp người toàn là máu me. Cậu lập tức trừng to mắt, lộn nhào trên đám mây, lung la lung lay chạy về phía trước tới, "A.... Anh... Anh trai~"

Bị đánh, Quyền Từ đã gần như mất đi tri giác, nhưng anh hình như vẫn nghe được giọng nói của trùng đực non?

Hắn là không phải rồi, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp sủng ái trùng đực non như thế, không thể nào để cậu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Quyền Từ lập tức phủ định phỏng đoán của mình.

Quyền Phiền đang trốn ở một bên lo lắng nhìn lén, khi nhìn thấy Duy An chạy tới thì sợ hãi vô cùng, roi trong tay người máy phụ trách hình phạt giơ lên sắp rơi xuống, lúc này Duy An vừa vặn chạy đến sau lưng Quyền Từ.

Quản gia đang bay trên không trung trông thấy cảnh tượng này, lập tức gấp đến độ não chủ đứng máy.

"Anh Quyền Từ, Duy An ở sau lưng anh" Từ đằng xa chạy tới, Quyền Phiền vừa hô to vừa bộc phát tiềm lực bay nhào về phía Duy An.

Nghe thấy giọng nói của Quyền Phiền, Quyền Từ mới nhớ tới việc ngăn cái roi lại, thế nhưng thân thể trải qua hình phạt cả đêm không cho phép anh làm như vậy. Dưới tình thế cấp bách anh chỉ có thể trở tay bảo hộ hai trùng ở dưới thân, để cây roi rạch ra một vết máu thật dài ở trên mặt anh.

*Bịch!"

Bình sữa trong tay Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp rơi trên mặt đất, ông ngu ngơ nhìn thân thể nho nhỏ đang được bảo hộ, khủng hoảng vô tận xông lên trên đầu, trong lúc nhất thời run chân đến mức gần như không thể đứng thẳng.