Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 12

Ở trên tinh thuyền, Quyền Tử liền nghĩ tới trùng đực non hơi mờ kia.

Nghĩ nghĩ, liệu khi sờ lên trên mặt cậu, anh có thể cảm nhận được cảm giác mềm mềm mát mát giống như tinh võng nói hay không.

Anh từ từ nhắm hai mắt lại rồi tựa lưng vào ghế ngồi, ngón trỏ trải ngón cái không tự chủ ma sát với nhau, một thời gian thật dài không gặp lại trùng đực non kia, anh cũng sắp quên hình dạng của của nó rồi.

Có đôi khi Quyền Tử sẽ nghĩ, có phải mình huấn luyện quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo giác hay không.

Có khi lại sẽ nghĩ, hay là trùng đực non kia đã quên anh rồi hay không, dù sao thì trí nhớ của con non cũng đều rất ngắn.

Nhiều ngày như vậy nhưng không xuất hiện qua một lần nào, có lẽ về sau cũng sẽ không gặp lại nữa.

Thật đáng tiếc, anh còn không biết tên của nó.

Thời tiết Tạp Thác tinh hôm nay không tốt lắm, bầu trời âm u, trong không khí bao hàm khí ấm, có vẻ không lâu sau đó sẽ có khả năng mưa to.

Tiểu Duy An ôm con dao gỗ nhỏ ngồi ở trước cửa sổ sát đất, ngơ ngác nhìn mây đen trên bầu trời.

Hùng phụ hôm nay có việc đi ra ngoài, hai anh trai một người hôm qua ra ngoài đến bây giờ còn chưa trở về, một người khác thì còn đi học trong vườn con non, hôm nay chỉ có một mình Duy An là ở nhà.

Duy An mím môi, ôm chặt con dao gỗ trong ngực hơn nữa.

Người máy quản gia đứng ở sau lưng cậu, thấy cậu nhìn chằm chằm lên bầu trời, sau khi tìm được cách hướng dẫn nuôi dạy con non trên mạng nội bộ thị liền quyết định tiến lên, "Tiểu thiếu gia đang nhìn cái gì vậy?"

"Đang nhìn bầu trời nha ~" Duy An nhìn thoáng qua quản gia, giọng nói trẻ con ngây thơ đáp, "Quản gia không nhìn thấy Duy An đang làm gì sao – "

Quản gia gật đầu, "Thấy rồi"

"Vậy tại sao không biết Duy An đang nhìn cái gì nha~"

Quản gia cúi đầu nhìn cậu một cái, tư duy luôn luôn tỉ mỉ đột nhiên bối rối vô cùng, con non quả nhiên là khắc tinh của người máy.

Duy An thấy quản gia không trả lời mình liền quay đầu lại nhìn lên bầu trời ngẩn người.

Lúc Quyền Từ trở về thì đã nhìn thấy một hình ảnh như vậy.

Trên tầm thảm trước cửa sổ kính trong suốt sát đất, có một con non đang ngồi, ngửa mặt nhìn lên bầu trời với một góc bốn mươi lăm độ, quản gia người máy cao lớn đứng ở sau lưng cậu đang trầm tư suy nghĩ cái gì đó.

Đột nhiên, Duy An đang ngẩn người nhìn lên bầu trời lại bất chợt quay đầu nhìn về phía Quyền Từ.

Trông thấy anh, đôi mắt trùng đực non chợt cong lên, hai tay chồng xuống đất trở mình bò lên, “Anh trai~"

Cậu vừa kêu vừa nện bước chân ngắn lung la lung lay chạy lên trước ôm chặt lấy bắp chân Quyền Từ.

Ôm được bắp chân anh trai, Duy An mừng rỡ cười tươi, lộ ra cái rằng trắng nhỏ vừa mới mọc, "Anh trai nha~ Duy An nhớ ~"

Quyền Từ kinh ngạc đứng tại chỗ, em trai trùng đực non thế mà lại giống y như đúc con trùng đực non hơi mờ kì lạ mỗi nửa đêm sẽ xuất hiện ở ký túc xá của anh!!!

Con mắt, cái mũi, giọng nói, đến cả sở thích ôm đồ chơi dao cũng giống nhau.

Quyền Từ cúi đầu đánh giá cẩn thận Duy An đang ôm bắp chân của anh, cười đến độ mặt mày cong cong.

Bọn họ là cùng một con trùng non sao?

Duy An giang hai tay với anh, trong giọng nói trận đầy sự yêu thích và ỷ lại, "Anh trai ôm - "

Quyền Từ theo bản năng ngồi xổm xuống ôm cậu vào trong ngực, khi cảm nhận được thân thể mềm mềm trong ngực, toàn bộ cơ thể anh liền cứng đờ.

Trước khi ôm trùng đực non, bởi vì bộ dáng kì lạ của cậu nên Quyền Từ kỳ thật cũng không có được cảm giác chân thực, cho nên anh mới dám tùy ý ôm như thế.

Bây giờ đối mặt với cái thân thể mềm mềm giống như chỉ dùng chút lực thì sẽ bị hỏng, đột nhiên lại khiến tay chân anh trở nên luống cuống, một cảm giác bối rối xuất hiện.

Duy An ôm chặt lấy cổ của anh, cọ xát lên mặt của anh, "Anh trai, Duy An nhớ anh - "

"Em từng gặp anh?" Giọng nói và thân thể Quyền Từ lúc này cứ có cảm giác như nổi bồng bềnh giữa không trung hư vô.

"Gặp rồi mà ~

"Lúc nào?"

Duy An nhíu cái mũi nhỏ lại, nghĩ nghĩ, "Buổi tối nha, Duy An ngủ xong rồi bay lên, rồi gặp được anh trai

Vậy trùng đực non kì lạ kia thật sự là cậu!

Quyền Từ nhất thời không có cách nào hình dung ra được cảm giác phức tạp trong lòng. Nhưng mà cũng tốt , cậu bé tín nhiệm anh như thế, nói rõ anh cũng không cần bỏ ra quá nhiều thời gian để thần cận với một trùng đực non xa lạ

Nghĩ vậy, anh tận lực hạ thấp giọng lại, vô thức nói ra cách nói y như một người anh trai, "Anh trai có một việc cần em giúp một tay, Duy An có thể giúp anh hay không?"

Duy An nằm ở trong ngực anh ngậm ngón tay, bị lấy ra cũng không khóc lóc làm loạn, nghe thấy anh trai muốn cậu giúp một tay, mặc dù không hiểu giúp một tay là có ý gì, nhưng vẫn không chút nghĩ ngợi gật đầu, "Được, giúp anh trai một tay -"

Quyền Từ lấy được đáp án, vội vàng ôm cậu rồi khỏi trang viên Ngài Nhĩ Hãn, chạy tới nơi cần đến.

Trên đường đi, trời càng ngày càng âm u, cuối cùng còn kèm theo tiếng sấm, mưa to như trút nước mà xuống.

Lúc tiếng sấm thứ nhất vang lên, Duy An liền bò vào trong ngực Quyền Tử, dùng sức đưa đầu chôn vào trong ngực anh.

Khi phát hiện trùng đực non trong ngực mỗi lần sấm vang lên một tiếng là sẽ sợ hãi, run rẩy người, Quyền Từ mới do dự đưa tay bịt kín lỗ tai của cậu lại.

Tiểu trùng non cũng sợ sấm!

Lá gan thật nhỏ.

Được che lỗ tai, Duy An ngẩng đầu từ trong ngực anh, hai cánh tay tóm lấy cái tay của anh trai, mắt đỏ nghiêng đầu quyến luyến cọ xát lên tay của anh trai.

Trên tay truyền đến xúc cảm khiến trái tim Quyền Từ không khỏi run rẩy theo, anh đối diện với ánh mắt của Duy An, tuy bên trong đôi mắt trùng đực non vẫn còn một tầng sương mù, nhưng khi đổi diện với mắt của anh thì cậu vẫn nở một nụ cười ngọt ngào với anh.

Quyền Từ ngoảnh mặt đi, bàn tay đang che tai không tự chủ cuộn lại một chút.

Lúc đến nhà của Giản Phong, tiếng bi thống nghẹn ngào xuyên qua màn mưa truyền vào trong tai hai trùng, ánh mắt Quyền Từ trầm xuống, vội vàng ôm Duy An bước nhanh về phía trước.

Những đóa hoa rực rỡ kèm theo mấy cây leo phủ đầy trên vách tường, trước một hàng nước mưa to như hạt đậu liên tiếp không ngừng rơi xuống, đóa hoa dù có quyến luyến cành lá thì vẫn không thể không rời đi, rơi ở trên mặt đất rồi bị lòng bàn chân trùng cái dẫm lên ép ra nước.

Cuối con đường Giản Phong đã mất đi phần lớn lý trí, phá hủy một nửa đồ dùng trong nhà rồi đẩy thư phụ và thư muội xông ra khỏi gia môn

Tiếng cảnh báo sắc bén vang lên, một vài trùng cái đi ngang qua dừng bước lại đưa mắt nhìn sang, khi phát hiện đó là một trùng cái sắp trùng hóa thì ánh mất trở nên rất phức tạp, sau đó quay người rời đi

"Anh trai." Giản Khê đang đỡ thư phụ bị đánh chảy máu đầy trán, ánh mắt bi thống nhìn Giản Phong điên cuồng phá hư kiến trúc chung quanh, khóc không thành tiếng.

"Uỳnh." Giản Phong ném vị cảnh thư (cảnh sát) đang có ý đồ chế trụ anh lên trên tường, sức lực to lớn khiến cho thân tường bị vỡ ra. Cảnh thư bị anh bóp cổ nhấn ở trên tường, thống khổ giãy dụa muốn chạy đi.

Bên cạnh, Giản Khê nhanh chóng tiến lên, dáng người lưu loát ghìm chặt cổ Giản Phong, gào thét một tiếng rồi giật anh ra. Cảnh thư bị đánh máu me đầy mặt, thừa cơ vội vã rời đi.

Giản Phong mất lý trí đạp về phía em gái Giản Khê mà anh sủng ái nhất, một giây sau đó, một cái xương cánh to lớn chợt mọc ra từ sau lưng anh.

Quyền Từ ôm Duy An dừng bước, dùng tay che con mắt của Duy An lại.

Giản Phong đã tiến vào giai đoạn trước của trùng hóa, lúc này anh sẽ không để ý đến bất cứ thứ gì nữa, nhiều nhất khoảng mười phút anh sẽ hoàn toàn tiến vào giai đoạn trùng hóa, không có cách nào nghịch chuyển.

Không nói đến việc Duy An có thể trấn an một Giản Phong đã tiến vào trạng thái trùng hóa hay không, cho dù có thể, anh cũng không dám để một trùng đực non còn chưa đầy một tuổi tới gần một trùng cái đang ở trạng thái cuồng bạo.

Bản năng bảo hộ của trùng cái dành cho trùng đực đã được khác vào trong gien, không có bất kỳ trùng cái nào có thể làm ra chuyện tổn thương trùng đực, dù cho anh có đang muốn cứu bạn mình thế nào đi nữa.

Quyền Từ nhìn Giản Phong đang dần trùng hóa lặn lộn trong màn mưa, ôm Duy An thật chặt, bước chân nặng nề xoay người rời đi, động tĩnh sau lưng kết hợp với tiếng mưa to bao phủ lên trên hai trùng trở nên vô cùng chói tai.

Ngoan ngoãn ở trong ngực anh trai, Duy An chợt ngẩng đầu nhìn anh, miệng hơi hé ra một chút, "Anh trai -"

Quyền Từ thất thần không nghe thấy, Duy An giật giật áo của anh, "Anh trai ~ " "Ừm, làm sao vậy?" Quyền Từ cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện trùng đực non sắp khóc.

"Anh trai, có phải anh rất khó chịu hay không ~" Trong giọng nói của Duy An mang theo chút nghẹn ngào.

Trùng có quan hệ huyết mạch sẽ vô cùng nhạy cảm với nhau, cậu có thể lờ mờ cảm thấy hiện tại anh trai đang rất là khó chịu, còn khó chịu hơn cả lúc cậu tỉnh lại mà không nhìn thấy hùng phụ đâu.

“Không". Quyền Từ nói.

"Gạt người, anh trai sắp khóc rồi~"

Quyền Từ trầm mặc không nói gì, những cảm xúc khó chịu đang cố đè xuống bởi vì giọng nói mềm mềm này mà càng sôi trào mãnh liệt.

Anh cố nén hốc mắt chua xót, bức bách mình tiếp tục nhấc chân đi ra, trên đường đi không hề quay đầu lại nhìn dù chỉ một chút.

Giản Phong là người mạnh mẽ, anh ấy sẽ không muốn anh trông thấy anh ấy chật vật như vậy.

"Anh trai, bởi vì anh ấy sao ~ "

Duy An đứng ở phía xa xa chỉ vào Giản Phong ở xa xa, "Con trùng đen sì kia".

Giản Phong là trùng nguyên bạo động nên ở trong mất Duy An, anh chính là một trùng cái bị hắc vụ bao trùm.

"Anh trai cho Duy An trở lại đó đi ~" Xác định anh trai đang khổ sở vì con trùng đen sì kia, cậu bèn vuốt vuốt cánh tay anh trai bảo anh ấy trở lại.

Quyền Từ không để ý tới cậu, cậu liền bắt đầu vung vẩy loạn xạ trong ngực anh. Quyền Từ không dám dùng sức ôm cậu, đành phải buông cậu ra, mặt lạnh nhìn cậu, "Em định làm gì?"

Duy An ôm đao gỗ, vô vô cái ngực nhỏ, sau đó chân ngắn bước từng bước nhỏ quay lại, "Giúp anh trai một tay nha --"

Giản Phong trung hóa càng ngày càng dữ dội, trùng văn màu đen điên cuồng du động ở khắp toàn thân anh, hai cẳng tay đã hóa thành cốt dao sắc bén, phần xương to lớn sau lưng đập phá hết bức tưởng chung quanh, mặt đất đã bị anh phá hư, trông xơ xác không chịu nổi, thân thể của anh đang tăng lên với tốc độ cực nhanh, đôi mắt màu hổ phách đã thành một đôi tinh hồng dựng thẳng.

Anh chỉ thiếu chút nữa thôi là sẽ hoàn toàn trùng hóa!

Thư phụ Giản Phong ngơ ngác đứng ở một bên, đôi mắt không rời khỏi người anh một giây phút nào, nhiều lần ông muốn tiến lên ôm trùng cái con làm ông tự hào nhất thì lại bị Giản Khê liều mạng ngăn lại.

Giọng nói Giản Khê vô cùng thê lương, “Thư phụ, anh trai đã như vậy, người mà xảy ra chuyện thì con phải làm sao bây giờ!"

Đột nhiên, trong mưa to Giản Phong vẫn đang phá tung mọi thứ chợt cứng đờ bất động, cơ thể bởi vì trùng hóa mà cao to giống là một ngọn núi nhỏ, thân thế cứng đờ, nhìn chòng chọc vào phía trước, không dám cử động.

Thuận theo ánh mắt của anh nhìn lại, một trùng đực non còn chưa cao bằng bắp chân một trùng cái không biết vì sao lại đứng ở trước mặt anh

Các trùng cái ở đây trông thấy cảnh này, trái tim đều lập tức đập loạn, trong mắt tràn đầy kinh hãi, trùng đực non nhà ai, sao không có ai trông coi mà lại để xuất hiện ở một nơi như thế này? !

Bọn họ theo bản năng ngừng thở, vội vàng giảm bớt đi sự tồn tại của bản thân, chỉ sợ sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giản Phong khiến anh làm bị thương trùng đực non cách đó không xa.

Căng thẳng quá độ, nên bọn họ cũng không để mắt Quyền Từ đang đứng ở sau lưng trùng đực non bảo hộ cậu.

Quyền Từ chăm chú nhìn Giản Phong, toàn thân căng cứng đến cực hạn, chỉ cần Giản Phong có hành động gì khác thường anh sẽ lập tức chạy lên bảo đảm an toàn cho Duy An.

Mưa to lốp bốp, Giản Phong không có năng lượng che chở nên toàn thân ướt đẫm. Rõ ràng đã không có lý trí, nhưng khi nhìn thấy Duy An, trong phút chốc anh vẫn ngừng lại tất cả công kích.

Duy An đứng trên mặt đất cố gắng ngửa đầu ra sau nhìn anh, cao quá! Trong lòng của cậu kinh hô, đưa tay ra cố gắng vẫy vẫy, giọng nói sữa mềm mại, "Anh ngồi xổm xuống đi nha ~ "

Trùng cái ở đây đều thầm kêu lên một tiếng “chết rồi”, trùng cái đã mất lý trí trùng hóa thì làm sao có thể nghe hiểu được lời cậu nói.

Đột nhiên lên tiếng như vậy sẽ chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giản Phong, khiến cho anh bạo khởi tổn thương cậu mà thôi.

Ngay khi trùng cái chuẩn bị xuất thủ, bọn họ lại trông thấy Giản Phong đã mất đi lý trí hơi nghiêng nghiêng cái đầu to lớn, tựa như là đang cố gắng lý giải câu nói này?

Không đợi bọn họ nghĩ rõ ràng thì cả đám đã nhìn thấy một cảnh rất là “đáng sợ”.

Bọn họ trông thấy Giản Phong chậm chạp vụng về rồi thận trọng ngồi xuống

Mặc dù anh đã ngồi xuống, thế nhưng độ cao này với Duy An mà nói vẫn rất là cao, cậu không vui lung lay cái tay nhỏ, "Anh lại ngồi xuống chút nữa đi, Duy An không với tới ~ "

Trùng thú to lớn đã trùng hóa được một nửa, nghe thấy cậu nói bèn chậm rãi nắm rạp trên mặt đất, xương cánh sắc bén sau lưng và cốt dao trên tay đều thận trọng thu liễm lại

Cả cơ thể của Duy An còn không to bằng cái đầu của anh, cậu hơi hé cái miệng nhỏ ra tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, sau đó nhón chân lên dùng sức đưa tay đỡ lấy khuôn mặt đã trùng hóa một nửa của Giản . Phong, sau đó mới miễn cưỡng dùng trán đỡ lấy trán của anh.

Quá gần rồi!

Trong khoảnh khắc đó, Quyền Từ ra tay thật nhanh, lúc tay chạm đến cổ áo Duy An chuẩn bị xách cậu ra thì lại đang phát hiện Giản Phong đã trùng hóa một nửa vẫn như cũ ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất, hai con mắt tinh hồng dựng thẳng si mê nhìn trùng đực non trước mắt, không có bất kỳ động tác dị thường nào.

Anh rũ hai bên tay đang run rẩy xuống, tiềm thức nói cho anh biết Duy An hiện tại đang gặp nguy hiểm, anh nhất định phải lập tức mang cậu đi.

Nhưng lý trí lại bắt anh liều mạng chống cự lại bản năng, nói cho anh biết đây là cơ hội duy nhất để cứu Giản Phong.

Mồ hôi không ngừng nhỏ xuống bên thái dương của Quyền Từ, nội tâm của anh lần đầu tiên phải chịu một sự dày vò như thế.