Hoạn Sủng Yêu Phi

Chương 7: Chuyện đã qua

Lô Vãn lại nằm mơ rồi, trong mộng toàn là những chuyện đã từng xảy ra trước đây.

Nàng vốn là nữ tử đẹp nhất Vân Điền, sau khi được tiến cống vào kinh cũng trở thành nữ tử đẹp nhất đô thành, nàng mê hoặc hoàng thượng hàng đêm hưởng lạc quên cả chuyện triều chính. Cứ mỗi buổi sáng Lô Vãn thức dậy sẽ có đủ loại vàng bạc châu báu quý giá nổi liền đưa vào trong tẩm cung của nàng, cuộc sống của làng xa hoa khiến người lóa mắt. Trong lúc nhất thời Lô Vãn trở thành tiêu điểm được người bàn tán nhiều nhất trong hậu cung hoàng đế.

Phi tần trong hậu cung khó mà tranh giành với nàng được. Lý Cảnh Hòa bảo rằng thân thể nàng không khỏe nên miễn cho nàng không phải đi tới chỗ hoàng hậu Dư thị thỉnh an mỗi ngày, các vị phi tần cũng vui lòng vì điều ấy, không nhìn thấy nàng cũng đỡ phiền lòng hơn, bọn họ tiếp tục tranh giành mười năm ngày thị tẩm còn lại tới đầu rơi máu chảy.

Quan viên trên triều nhất là các vị ngôn quan đều tỏ ý phê bình kín đáo cách làm của Lý Cảnh Hòa, liên tục dâng tấu chương thỉnh cầu phế truất yêu phi, Lý Cảnh Hòa đã nổi cáu về việc đó không chỉ một lần. Ngôn quan dập đầu ở ngự thư phòng thỉnh cầu hoàng đế phế phi, vừa ngẩng đầu lên đã hứng ngay khối chặn giấy của Lý Cảnh Hòa ném tới, ông ta quát lớn bảo tên ngôn quan kia mau cút đi.

Lô Vãn vốn nên làm một sủng phi vô lo vô nghĩ thảnh thơi sống ở hậu cung, nhưng mà sự đời nào đâu đơn giản, nàng không quên được cũng trốn không thoát được vận mệnh. Trước khi đi, nàng quỳ gối trước hoàng cung Vân Điền còn nam tử kia thị đầu đội mão màu xanh đậm phía trước còn rủ xuống mành ngọc, bởi vì hắn ta ngồi qua xa nên nàng không nhìn thấy rõ được mặt, chẳng qua lời của nam nhân ấy lại nữ vang vọng bên tai nàng: “Muội muội, ta tin tưởng muội có thể làm được.”

Hắn ta là huynh trưởng của nàng, Vân Điền Vương – Tuần Liệt. Còn làng là lễ vật được huynh trưởng lựa chọn đưa đi tiến công, nàng cha giấu thân phận tiến vào kinh đô với tư cách vũ cơ.

Tuần Liệt không khi nào không có ý định tạo phản, binh mã Vân Điễn dũng mãnh thiện chiến ngoài ra còn thiện dùng cổ thuật, chẳng qua Vân Điền cũng chỉ là nước nhỏ xa xôi, dân cư thưa thớt, khi vó ngựa của kinh đô xông tới thì không hề có sức hoàn thủ. Chẳng qua điều này cũng không thể ngăn cản tâm tư muốn phản của Tuần Liệt được, hắn ta đã sớm chướng mắt cách làm của kinh đô, chỉ muốn cho vị hoàng đế ngồi trên cao kia không dễ chịu.

“Muội hiểu rõ tương sinh tương khắc, ta hy vọng muội có thể khiến Lý Cảnh Hòa sớm ngày vào hoàng lăng.”

Tuần Liệt như một con rắn độc, lời nói của hắn ta lạnh băng bén rxx trong lòng nàng. Lô Vãn không có đường lui, từ đó về sau không có công chúa Vân Điền - Tuần Gia Vãn nữa, chỉ còn vũ cơ Lô Vãn được coi như mỹ nhân dâng lên cho hoàng đế. Nàng là kịch độc được Tuần Liệt tỉ mỉ tạo ra, bao bọc trong lớp da mê người tới để lấy tính mạng Lý Cảnh Hòa khuấy loạn kinh đô.

“Muội chớ quên phụ mẫu chết đi như thế nào. Muội muội, đừng để cho ta thất vọng.”

Trên lưng nàng đeo mối hận máu của cha mẹ và ký thác của ca ca, Lô Vãn dựa vào gương mặt khiến chúng sinh điên đảo khiến Lý Cảnh Hòa mê đắm.