Trong lúc dựa sát vào hắn đầy thân mật thế này thì bàn tay Lô Vãn cũng không nhàn rỗi, nàng vươn tay cởi cỏ quần áo trên người hắn, Thịnh Tuyết Tản cũng để mặc cho nàng làm loạn. Quan phục của thái giám vốn rườm ra, Lô Vãn lại đến từ tiểu quốc xa xôi, ngày thường ngay cả trang phục của mình nàng còn không biết mặc, cuối cùng hoàng hậu phải sai ma ma dạy dỗ lại tỳ nữ cho nàng thì Lô Vãn mới miễn cưỡng hiểu được trình tự mặc quần áo. Chẳng qua nàng lại vô cùng thông thạo trong việc cởi bỏ trang phục thái giám, chẳng mấy chốc trên người Thịnh Tuyết Tản chỉ còn chiếc nội khố.
Bàn tay Lô Vãn đặt trên hông hắn, nàng đưa mắt nhìn hắn tỏ ý dò hỏi.
“Cũng đâu phải lần đầu tiên nữa sao phải để ý nhiều như vậy?” Tuy ngoài miệng Thịnh Tuyết Tản tỏ vẻ không để ý nhưng Lô Vãn có thể cảm nhận được cơ bắp hắn căng chặt trong nháy mắt, cho dù hắn rất nhanh bình thường trở lại nhưng Lô Vãn vẫn hiểu được sự bất an của hắn.
Chẳng qua Lô Vãn cũng không định buông tay, nàng tiếp tục lột bỏ nội khố của hắn. Trong phòng ánh sáng hơi tối, nhưng Lô Vãn có thể dễ dàng nhìn thấy được một vết sẹo lớn giữa háng Thịnh Tuyết Tản, ở giữa vết sẹo còn có một chút thịt lồi ra dùng để đi tiểu hàng ngày.
“Hừ…” Thịnh Tuyết Tản nhận ra tầm mắt của Lô Vãn, hắn đột nhiên cảm thấy khó mà chịu nổi thậm chí còn sinh ra ý muốn rời đi ngay lập tức. Nhưng mà hắn còn chưa kị hành động thì một chân Lô Vãn đã để vào giữa hai chân hắn, sau đó hai chân nàng bắt đầu quấn quanh một chân của hắn, chất lỏng trên người nàng còn chưa lau chùi cứ thế bôi đầy lên đùi hắn.
Hai thân thể nóng bỏng quấn quít vào nhau, Lô Vãn hiểu được làm thế nào có thể phân tán sự chú ý của Thịnh Tuyết Tản, chẳng mấy chốc Thịnh Tuyết Tản ban đầu còn tự giễu chính mình đã đắm chìm vào sự mềm mại trên người nàng. Thân thể Lô Vãn trắng nõn như ngọc, trơn nhắn như tơ, nàng thoải mái nằm bên dưới người hắn, linh hồn hai người hòa quyện vào nhau cùng đi tới miền cực lạc. Bên dưới Thịnh Tuyết Tản không còn lạnh lặn nhưng kɧoáı ©ảʍ từ xương cụt lan tràn ra khắp người khiến da thịt toàn thân hắn trở lên tê dại run rẩy, dường như chỉ có thể ấn Lô Vãn hòa vào cơ thể mình mới có thể khiến hắn dễ chịu hơn.
Mãi tới khi trời hửng sáng Thịnh Tuyết Tản mới buông Lô Vãn đã mềm như vũng nước không còn chút sức lực nào ra. Hắn ôm nàng đi lắm rửa, đồng thời gọi Lê Nô vào thay đổi đệm chăn.
Lô Vãn hé mắt ra thìn Thịnh Tuyết Tản bình tĩnh mặc quần áo cho nàng, không nhịn được tiến sát lại hôn lên mặt hắn vài cái. Thịnh Tuyết Tản cũng không ngăn cản để mặc cho nàng làm loạn. Đến cuối cùng, Thịnh Tuyết Tản còn chưa sửa sang lại cho nàng xong Lô Vãn đã ngủ mất.
Sau khi thu dọn xong, Thịnh Tuyết Tản rời giường chỉnh trang lại áo mũ, hắn nhìn Lô Vãn đã ngủ say một cái rồi bước ra ngoài.
Hắn vừa đấy cửa ra thì thấy Lê Nô đang canh giữ ngay bên ngoài, nàng ấy cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, Thịnh Tuyết Tản đưa mắt nhìn quanh tẩm cung vắn vẻ không hề có hơi người này bước thẳng ra ngoài.
Mãi tới khi bóng lưng Thịnh Tuyết Tản đi khuất, Lê Nô mới đi đánh thức bọn hạ nhân dậy.
Tẩm cung của Dao phi nương nương chẳng mấy khi sai người trực đêm cả nên bọn nô tài thường xuyên ngủ thẳng tới sáng. Hôm nay cũng là như vậy, chẳng ai nghi ngờ gì hết, chờ Lê Nô tới gọi thì bọn họ mới thức dậy bắt đầu làm việc.