Cảnh quay này kết thúc.
Trường Tuế ngẩng đầu đi qua.
Trong nháy mắt Hạ Luật thu hồi lại hơi thở tối tăm tuyệt vọng, che đậy nó bằng khuôn mặt lạnh lùng.
Anh đi sang một bên, cầm chai nước khoáng ở trên bàn lên uống.
“Hạ Luật thật là một người không bình thường, nghe nói anh ta không có trợ lý, việc gì cũng tự làm, ngoài đạo diễn ra, ai gặp anh ta cũng không nói được mấy câu.” Lưu Oánh nói: “Nổi tiếng như vậy, lại không thâm gì bất kỳ hoạt động thương mại nào, khi không đóng phim thì sẽ không xuất hiện ở trước mặt công chúng, cũng không nghe nói anh ta có quan hệ tốt với ai ở trong giới, thần thần bí bí...
Trường Tuế nhìn Hạ Luật ở bên kia uống một hơi hết nửa chai nước, hôm nay thời tiết rất nóng, anh mặc một chiếc áo hoodie dài, trên mặt lấm tấm những giọt mồ hôi được ánh nắng chiếu vào như pha lê, uống nước xong, anh chỉ đứng đó nhìn điện thoại di động, không nói chuyện với ai, cũng không có ai đi qua nói chuyện với anh, mọi người giống như đã quen với việc quả qua anh, mặc dù sự tồn tại của anh khó có thể bỏ qua như vậy.
Trường Tuế nhìn anh, giống như thấy được bản thân nếu như không gặp được Khương Tô.
Giống như lời Lưu Oánh nói.
Bên cạnh Hạ Luật không có trợ lý, đoàn phim náo nhiệt ồn áo, anh lại rất yên tĩnh, ngoài lời thoại trong phim ra, anh chỉ giao tiếp mấy câu đơn giản với Tần Diệu Văn, cả quá trình nói chuyện chủ yếu vẫn là Tần Diệu Văn nói, anh chỉ thỉnh thoảng gật đầu.
Ở đây suốt một buổi chiều.
Sự chú ý đặc biệt của Trường Tuế đối với Hạ Luật khiến cho Lưu Oánh để ý đến.
“Cô đừng thích người như Hạ Luật, nếu thích loại người này, đều là vĩnh viễn không được đáp lại.”
Lưu Oánh ý vị mà nhắc nhở nói.
Trường Tuế hơi ngẩn ra, nhưng chỉ cười mà không nói.
Khi đó cô không phải cũng như vậy sao, bởi vì tất cả mọi người chán ghét cô, cho nên cô cũng quyết định chán ghét mọi người, giả bộ bộ dạng không hề để ý, nhưng đó chỉ là ngụy trang mà thôi, cho nên khi Khương Tô hỏi cô có muốn đi cùng bà ấy hay không, cô dường như sắp khóc, không hề do dự nắm chặt bàn tay vươn ra hướng về phía cô của Khương Tô.
Cô muốn là người giơ bàn tay về phía Hạ Luật.
Tuyệt đối không phải thèm nhỏ dãi vẻ đẹp của anh.
Trong lòng Trường Tuế im lặng bổ sung như vậy, anh mắt có hơi gian nan rời khỏi khuôn mặt đẹp quá mức của Hạ Luật.
Ánh mắt cô vừa rời đi, đôi mắt dưới mái tóc của Hạ Luật lập tức nhìn lướt qua bên này.
...
Thời điểm ăn cơm tối, diễn viên và nhân viên công tác ở trường quay túm năm tụm ba ăn cơm cùng nhau.
Chỉ có Hạ Luật ngồi xa mọi người, ngồi một mình ở chỗ đó ăn cơm, không có người có ý định đi qua ngồi cùng bàn ăn cơm với anh.
“Tôi có thể ngồi ở đây không?”
Chiếc đũa trong tay Hạ Luật hơi dừng lại, đôi mắt ngước lên, không đợi anh nói lời từ chối, hai hộp cơm của Trường Tuế đã đặt ử chiếc ghế đối diện chỗ ngồi của anh, giống như không quan tâm đến ý kiến của anh.
Lạch cạch một tiếng, Trường Tuế mở đôi đũa dùng một lần ra, sau đó mở hộp cơm, bắt đầu vùi đầu ăn cơm, cũng không có ý định nói chuyện với anh.
Thoạt nhìn giống như cũng chỉ tùy tiện chọn một chỗ ngồi, cũng không phải cố tình đến chỗ anh.
Hạ Luật nhìn cô hai giây, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Trường Tuế rất nhanh đã giải quyết xong một hộp cơm, sau đó mở hộp cơm thứ hai ra.
Cơm hộp của đoàn phim, khối lượng rất đủ, phim điện ảnh của Tần Diệu Văn từ trước đến nay không thiếu nhà đầu tư, cho nên thức ăn trong đoàn làm phim cũng rất tốt.
Nữ diễn viên đóng phim đều phải nghiêm khắc khống chế cân nặng, nói như vậy, một hộp cơm có thể ăn một phần ba là tốt rồi, cũng có khá nhiều nữ diễn viên không ăn cơm của đoàn phim, bản thân mang theo cơm giảm béo.
Khi Trường Tuế mở hộp cơm thứ hai ra.
Hạ Luật không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Trường Tuế cười “thẹn thùng”: “Tôi ăn khá nhiều.”
Hạ Luật: “...”
Hạ Luật căn bản không trả lời Khương Tuế.
Trường Tuế đã quen với việc anh im lặng.
Cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện với anh, cô ăn tiếp hộp cơm thứ hai.
Hạ Luật ăn cơm rất chậm, Trường Tuế ăn xong hai hộp cơm rồi, anh mới ăn không hết một phần hai.
Trường Tuế ăn xong, thu dọn hai hộp cơm không đứng dậy đi vứt.
Một lúc sau, lại trở về, trong tay cầm hai chai nước khoáng, một chai trong đó đặt xuống trước mặt Hạ Luật: “Mời anh uống nước.”
Hạ Luật: “...”
Hình như là đoàn phim cung cấp nước khoáng miễn phí.
“Anh ăn cơm, không cần quan tâm đến tôi.” Trường Tuế cười tủm tỉm nói.
Hạ Luật: “...”
...
Mấy ngày liên tiếp, khi đến lúc ăn cơm, Trường Tuế bưng cơm hộp đi tùm Hạ Luật, ngồi cùng bàn ăn cơm với anh.
Hạ Luật không có biểu hiện rõ ràng chán ghét, nhưng cũng không nói chuyện với cô.
Mỗi lần Trường Tuế nói chuyện với anh, anh cũng không trả lời lại, giống như là Trường Tuế diễn vai một mình.
Hạ Luật biết, chỉ cần bản thân không trả lời lại cô, tình huống liên tục như vậy trong mấy ngày, cô sẽ biết khó mà lui.
Người có ý định tiếp cận anh, không chỉ có một mình cô.
Lưu Oánh nhắc nhở Trường Tuế mấy lần, mỗi lần Trường Tuế đều cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời nói của cô ta, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô lại đi tìm Hạ Luật.
“Hạ Luật, anh có muốn ăn kem hay không?” Trong miệng Trường Tuế cắn một miếng kem, trên tay cầm một cây kem đưa cho Hạ Luật.
“Không cần.” Hạ Luật lạnh như băng, bước chân cũng không dừng lại, cũng không thèm nhìn cô, lập tức đi qua cô.
“Ít nhất cũng phải có chút lễ phép chứ.” Lưu Oánh nhìn thấy, nhíu mày bất mãn nói.
Trường Tuế đột nhiên nghiêng đầu: “Có phải vừa rồi anh ấy nói chuyện với tôi không?”