Khách quan mà nói, vẻ ngoài của Trường Tuế quá dễ đánh lừa, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, khi vô cảm trông lạnh lùng xa cách, nhưng cười lên, lại rất ngoan ngoãn mềm mại, rất có tính mê hoặc, hơn nữa nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, rất dễ kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý nghĩ muốn bảo vệ của người khác.
Loại ý muốn bảo vệ này không phân biệt nam nữ
Giống như Lưu Oánh lúc này, trong lòng cô ta ngập tràn ý muốn bảo vệ Trường Tuế, ánh mắt mềm dịu, nhịn không được lại đưa tay xoa gáy Trường Tuế, nói: “Không có việc gì, có chị gái ở đây.”
Trường Tuế có hơi mờ mịt nhìn cô ta.
Ủa?
Đã xảy ra chuyện gì?
Sao có cảm giác giống như hiểu lầm cái gì đó?
Lưu Oánh không hiểu sao lại nảy ra ý muốn bảo vệ cô.
Trên đường đi, Lưu Oánh đã dạy Trường Tuế cách tránh bị trợ lý của mình “bắt nạt.”
Trong mắt cô ta, nữ trợ lý tên Trương Uyển Đình kia trông càng nhỏ, càng dễ lừa người.
Trường Tuế chỉ nghe cười tủm tỉm.
Từ sau khi gặp được Khương Tô, cô dường như không hề bị bắt nạt.
Khương Tô là một người rất bênh người của mình, khi cô còn nhỏ Khương Tô che chở cho cô, chờ đến khi trưởng thành, không ai có thể bắt nạt cô, mặc dù bên ngoài nhìn cô có vẻ chịu thiệt, nhưng bên trong cô sẽ đòi lại.
Gần đến địa điểm quay phim, hai người còn chưa đi qua, đã nghe thấy tiếng mắng từ bên kia truyền đến, cũng không mắng lời gì khó nghe, chỉ là giọng hơi lớn, giọng điệu, lời nói có hơi khắc nghiệt.
Trường Tuế vừa mới cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai, đã nghe thấy Lưu Oánh có chút bất đắc dĩ nói: “Vương Thiến lại đang mắng người, mấy ngày nay cũng không biết cô ta bị làm sao, tính tình đặc biệt khó chịu, mỗi ngày đều mắng chửi người khác, mắng trợ lý, mắng diễn viên vào nghề sau...” Cô ta nói, ánh mắt hơi tối lại: “Ở cái vòng này chính là như vậy, nếu cô ở trong vòng này không nổi tiếng, chính là đồ ăn ở tầng dưới cùng, ai cũng có thể mắng cô, bắt nạt cô, gặp phải những tiền bối ác độc, ở trong vòng nói một câu cũng có thể hủy hoại cả tương lai của cô...”
Trường Tuế nhìn cô ta, như đang suy nghì gì đó.
Lưu oánh bỗng nhiên khôi phục lại tinh thần, nói: “Cô cũng cẩn thận một chút, đừng đυ.ng vào họng súng của cô ta.” Vừa nói xong, lại cười, sờ đầu Trường Tuế nói: “Nhưng cô là người “có quan hệ”, có chỗ dựa, không cần sợ cô ta.”
Trường Tuế sờ qua chỗ bị Lưu Oánh sờ, cô ta và các sư huynh trong chùa Thanh Minh đều giống nhau, luôn thích sờ đầu cô.
...
Người bị Vương Thiến mắng là trợ lý của cô ta, giống như là vì một việc rất nhỏ.
Không khí ở hiện trường có hơi vi diệu, dù sao cũng là Vương Thiến mắng người của mình, cũng không ai dám nói cái gì.
Lưu Oánh dẫn theo Trường Tuế chào hỏi Tần Diệu Văn.
Triệu Thần An ngồi bên cạnh Tần Diệu Văn, liếc nhìn Trường Tuế.
Tần Diệu Văn thấy quan hệ của Trường Tuế và Lưu Oánh khá gần gũi, nói: “Đúng lúc, Lưu Oánh cô dẫn theo Tiểu Khương nhé.”
Lưu Oánh vui vẻ đồng ý.
Bên kia sau khi Vương Thiến mắng trợ lý xong thấy Trường Tuế ở bên này, sắc mặt không được tốt lắm, gần đây số của cô ta rất đen đủi, giống như bắt đầu kể từ ngày cô ta gặp Khương Trường Tuế.
Ngày đó sau buổi liên hoan đọc kịch bản trở về nhà, đi được nửa đường thì xe bị hỏng, về đến nhà muốn tắm nướng nóng để đi ngủ, kết quả bình nóng lạnh lại hỏng, sau đó, quả thật mọi chuyện đều không thuận lợi, mặc dù chỉ là một ít việc, nhưng những việc xui xẻo nhỏ này tích lũy lên, lại khiến người ta rất khó chịu.
Mà tất cả những chuyện này đều bắt đầu sau khi Triệu Thần An vì Trường Tuế mà làm xấu mặt mũi của cô ta, Vương Thiến nhìn Trường Tuế, trong lòng không nhịn được có hơi bực bội.
Trường Tuế giống như cảm nhận được ánh mắt của cô ta, đột nhiên quay đầu nhìn qua, đối diện với ánh mắt không mang ý tốt của Vương Thiến, tròng mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn chằm chằm Vương Thiến, sau đó từ từ mỉm cười.
Vương Thiến: ‘...”
Không thể hiểu được, sau lưng như có một luồng không khí lạnh bốc lên.
Chờ đến khi nhìn lại, Trường Tuế đã di chuyển ánh mắt, nói chuyện với Lưu Oánh bên cạnh cô.
...
“Cứu rỗi” là bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên.
Nội dung chính nói về một thanh niên đồng tính sau khi phát hiện mình bị bệnh AIDS, muốn tự sát, sau đó trải qua hàng loạt sự kiện hoàn thành việc tự mình.
Hạ Luật là nam chính, cũng là nhân vật chính của câu chuyện.
Tất cả các nhân vật và sự việc trong câu chuyện, đều phát sinh xung quanh nhân vật chính của anh.
Mà nhân vật của Trường Tuế, là một cô gái yêu thầm nam chính, ở thười điểm nam chính nảy sinh ra ý định ác động, đã từng có ác ý lây bệnh AIDS cho cô.
Cảnh quay hôm nay là cảnh nam chính đã vượt qua khó khăn ban đầu khi chấp nhận rằng mình mắc bệnh AIDS.
Trường Tuế nhìn Hạ Luật qua ống kính, anh mặc một chiếc áo hoodie màu đen, hai tay đút túi, tóc mái xõa xuống, che đi đôi lông mày xinh đẹp, chỉ để lại nửa khuôn mặt tái nhợt, cả người không hề che dấu toát ra hơi thở tối tăm và tuyệt vọng.
Trường Tuế nhìn anh không chớp mắt.
Đây thực chất là Hạ Luật chân thật, chỉ là khi anh là Hạ Luật, loại cảm xúc thống khổ đau thương này sẽ bị giấu dưới đôi mắt bình tĩnh lạnh như băng của anh.
Anh tồn tại trên thế giới này, nhưng lại giống như đã bị thế giới này vứt bỏ.
Anh đang cầu cứu, nhưng không ai nghe được lời cầu cứu của anh.