Buổi đọc kịch bản bao gồm đạo diễn, biên kịch và các diễn viên chật kín phòng họp, không còn chỗ ngồi nên họ ngồi ở những chiếc ghế hàng sau.
Do sự PR của thông tin báo chí và tài khoản marketing mà nhiều người đều cho rằng Trường Tuế có quan hệ đặc biệt với nhà họ Tần, cho nên dù cô là một nhân vạt nhỏ, nhưng lại được sắp xếp ngồi ở hàng trước.
Hầu hết những người khác trong phòng họp đều đến sớm, có mặt ở đó trước thời gian.
Khi Hạ Luật từ cửa phòng họp bước vào, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đó có cả Trường Tuế.
Hôm nay Hạ Luật mặc một chiếc áo thun đen rất đơn giản, bởi vì yêu cầu của kịch bán, tóc của anh để dài, che nửa khuôn mặt, anh hơi gật đầu một cái, lập tức đi đến vị trí của mình, vị trí đúng lúc ngồi đối diện với Trường Tuế.
Khi anh ngồi xuống và ngước mắt lên, đôi mắt dưới tóc mái của anh tự nhiên nhìn thấy Trường Tuế đang trừng mắt nhìn anh một cách trắng trợn.
Khoảng khắc họ nhìn nhau, Hạ Luật nhìn thấy đôi mắt của đối phương đột nhiên cong lên, đôi mắt đen sâu thẳm đó cong lên ý cười rạng rỡ.
Trường Tuế lộ ra nụ cười tự cho là mê người, ai biết đôi mắt của Hạ Luật ở đối diện cũng không chớp lấy một cái, ánh mắt vẫn lạnh như băng, thản nhiên lướt qua nụ cười trên mặt cô, quay đầu nhìn về phía đạo diễn Tần đang đi từ cửa vào.
Trường Tuế nhịn không được sờ khuôn mặt nhỏ của mình, cũng không nghi ngờ vẻ ngoài của mình, lại bắt đầu nghi ngờ có phải Hạ Luật bị cận thị nặng hay không.
Cô cũng không phải người đẹp mà không biết mình đẹp, nói đúng ra, cô không tin không có người đẹp mà không biết mình đẹp. Mỗi ngày soi gương, bản thân lớn lên có đẹp hay không chẳng lẽ còn không biết hay sao? Dù sao mỗi ngày cô soi gương, đều cảm thấy dáng vẻ của mình rất đẹp, cười tươi lên càng mê người.
Nhưng Hạ Luật lại đối với việc này không hề có phản ứng, thậm chí còn không dừng lại một giây.
Trường Tuế cũng không ảo não nhụt chí, cô trắng trợn nhìn anh.
Da của Hạ Luật rất trắng, tông màu trắng lạnh lùng, tóc đen, mắt đen, quần áo mặc hàng ngày cũng đen, không có màu sắc nào khác, càng khiến cho người anh trở nên lãnh đạm xa cách, không dễ tiếp cận.
Anh ngồi ở đó, cả người phát ra “Đừng nói chuyện với tôi”, người xung quanh cũng không nói chuyện với anh.
So với đẹp trai, dùng từ xinh đẹp để hình dung anh có vẻ càng thỏa đáng hơn, xinh đẹp lại lạnh như băng, giống như một món đồ sứ yếu ớt, dường như có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Trường Tuế phát hiện người này, cho dù là ngoại hình hay khó chất, đều hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô, đôi mắt của anh có chút hình đào hoa, độ cong ở đuôi mắt rất đẹp, nhưng có gì đó trong đôi mắt lạnh lùng kia, không có ý lấy lòng hay mị hoặc ai, trên mặt dường như viết: Tôi rất cao quý, phụ nữ không có cơ hội.
Ánh mắt trắng trợn táo bạo và trần trụi quá mức của Trường Tuế khiến cho Hạ Luật không nhìn cũng có thể cảm nhận được, anh hơi nhíu mày, không vui nhìn qua, trong ánh mắt không hề che dấu sự bài xích.
Thấy anh nhìn qua, trên mặt Trường Tuế vội nở một nụ cười mê người, không hề né tranh hay xấu hổ.
Hạ Luật: “…”
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh gặp một người có da mặt dày như vậy, anh hơi nheo mắt lại, quay đi.
Triệu Thần An ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải bàn hội nghị vô tình liếc nhìn bên này, khi nhìn thấy Trường Tuế, ánh mắt hơi ngưng lại.
Nghe nói cô cũng là “Bà cốt”.
Người nhà anh ta vẫn luôn mê tín, bây giờ còn truyền nhau chuyện anh cả của anh ta khi còn nhỏ bị sợ hãi mất đi hồn phách, một bà cốt mà cha anh ta quen biết đã giúp anh cả anh ta tìm lại hồn phách về.
Đến bây giờ mẹ anh ta vẫn còn thường xuyên nhắc tới bà cốt gọi là Khương Tô kia, nghe nói bà cốt kia là một truyền nhân của người bạn cũ vô cùng quan trọng với ông nội, cho nên rất quan tâm đến bà cốt kia.
Sau khi bà cốt kia rời khỏi Thành Bắc thì không rõ tung tích, nhà họ Triệu vẫn luôn canh giữ ngôi nhà cũ của người bạn của ông nội ở Thành Bắc để lại, nghe nói trước khi ông nội mất đi đã nói, cho dù Thành Bắc có khai phá như thế nào, cũng không thể động vào chỗ đó.
Bà cốt họ Khương kia, cùng họ Khương với Khương Trường Tuế, hai người này có quan hệ gì sao.
Triệu Thần An im lặng suy nghĩ, bỗng nhiên, Trường Tuế như cảm nhận được anh ta đang nhìn cô, quay mặt lại.
Trường Tuế biết anh ta, là người của nhà họ Triệu ở Thành Bắc, Khương Tô từng nói với cô, nếu có việc gì thật sự khó khăn không giải quyết được, có thể đi tìm người gọi là Triệu Vân Xuyên của nhà họ Triệu ở Thành Bắc.
Trường Tuế hỏi là nhà họ Triệu nào.
Khương Tô nói, chỉ có nhà nhiều tiền nhất kia.
Mà Triệu Thần An này, chính là con trai của Triệu Vân Xuyên.
Năm nay anh ta ba mươi ba tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi xanh, nhìn như một thanh niên tầm hai mươi tuổi, đường nét khuôn mặt góc cạnh, sâu sắc nhưng lại có khí chất tao nhã quý phái, nhìn rất thoải mái, nhưng đối với Trường Tuế mà nói, anh ta là một người có bộ dạng đẹp trai, đối với sắc đẹp của anh ta, thưởng thức nhiều hơn là thèm muốn.