“Còn có, Tiểu Khương, cháu nói không sai, cơm chay ở chùa Thanh Sơn quả thật là ăn rất ngon, lần đầu tiên cô ăn cơm chay ngon như vậy! Vốn dĩ cô tưởng rằng mình sẽ gầy đi mấy kg, không nghĩ tới còn béo hơn, khi rời đi cô và lão Tần đều không nỡ.”
Trường Tuế nghe được cong đôi mắt lên: “Sư huynh Thanh Minh làm cơm chay là ăn ngon nhất.”
Bà Tần nói: “Đúng đúng đúng, không biết cơm kia nếu như thế nào, rất thơm, gạo kia nghe nói là các đích thân các sư phụ trồng lúa nước dưới chân núi, gạo của mình, rau xanh cũng là mình trong ở trong chùa. Cô nói chúng ta là bạn bè, là cháu giới thiệu cô đến, ôi, các sư phụ ở trong chùa đều rất nhiệt tình với chúng ta, thậm chí họ còn không cho chúng tôi trả tiền ăn và chỗ ở, khiến chúng ta rất ngại, khi rời đi chỉ có thể đưa thêm ít tiền.”
Ánh mắt Trường Tuế hiện lên vẻ ấm áp.
Sau này cô nhận được điện thoại của sư huynh trong chùa, ít tiền trong miệng bà Tần nói, là 100 vạn.
Bà Tần như nhớ ra việc gì buồn cười, cười nói: “Lúc đầu lão Tần còn than ngắn thở dài, sau đó ở trong chùa hai ngày, trong lòng cũng bình tĩnh lại, rồi ông ấy quen được đại sư trụ trì, mỗi sáng sớm đêu đến chỗ đại sư uống trà nói kinh, tôi thấy đại sư trụ trì đều bị ông ấy làm phiền đến mức không muốn gặp ông ấy nữa rồi ha ha ha.”
Bà Tần ở bên kia điện thoại cười vui vẻ: “Sau đó khi rời đi, ông ấy lại than ngắn thở dài, nói chờ quay phim xong, nhất định phải đến chùa ở lâu hơn.”
Trường Tuế cười, hỏi: “Cơ thể đạo diễn Tần như thế nào rồi?”
Bà Tần cười nói: “Nhờ có cô, khá hơn nhiều rồi. Lúc trước ông ấy ăn không ngon, ngủ không yên, ở trong chùa ăn ngon ngủ ngon, cả tinh thần trạng thái đều tốt hơn hẳn lên. Cô thấy bây giờ ông ấy nghiện ở trong chùa rồi, về đến nhà còn lẩm bẩm nói trong nhà không thoải mái bằng ở chùa nữa.”
Từ những lời bà Tần nói có thể nghe được, bọn họ rất hài lòng với chuyến đi đến chùa Thanh Sơn này.
Trường Tuế cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
Bà Tần cười mời cô: “Hôm nào cháu rảnh tới nhà ăn cơm, cô sẽ tự mình xuống bếp.”
Trường Tuế vui vẻ nói: “Vâng ạ, khi nào có thời gian cháu nhất định sẽ đến.”
Bà Tần nói: “Đúng rồi, quên nói với cháu, bây giờ chúng ta đã đổi chỗ ở, căn nhà lúc trước kia, chúng tôi định treo biển bán.”
Trường Tuế nói: “Quả thật không cần lo lắng, thứ ở trong nhà cháu đã mời ra ngoài. Chỗ đó phong thủy tốt, hỗ trợ cho sự nghiệp, hơn nữa mặc dù trận pháp trấn hồn bị phá hỏng, nhưng vẫn còn lại ít tác dụng, yêu ma quỷ quái cũng không dám tiến vào, quả thật là nơi ở tốt.”
Bà Tần nghe Trường Tuế nói như vậy, lập tức do dự: “Phải không? Cô cũng hơi tiếc, cô rất thích căn nhà đó, hơn nữa trang trí bên trong đều do cô lựa chọn để làm, nhưng dù sao cũng có người chết, trong lòng vẫn có hơi sợ hãi, cô và lão Tần sẽ bàn bạc lại quyết định này.”
Trường Tuế vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy âm thanh của Tần Nhất Xuyên ở đầu bên kia điện thoại.
“Mẹ, mẹ nói chuyện với ai vậy?”
Trường Tuế nói: “Cháu cúp điện thoại trước nhé.”
Khi bà Tần quay đầu lại, trên mặt còn mang theo ý cười: “Mẹ nói chuyện với Tiểu Khương.”
Tần Nhất Xuyên tò mò hỏi: “Mẹ nói chuyện điện thoại với cô ấy? Có chuyện gì sao?”
Bà Tần nói: “Không có chuyện gì thì không thể gọi điện sao?”
Tần Nhất Xuyên hỏi: “Hai người thường xuyên liên lạc sao?”
Bà Tần nói: “Cũng không phải thường xuyên, không phải là mẹ mới từ chùa Thanh Sơn trở về sao, nói với cô ấy chuyện chúng ta ở trong chùa.” Bà nói, bỗng nhiên thở dài: “Ài, lại nói, Tiểu Khương cũng thật đáng thương.”
Tần Nhất Xuyên lập tức ngồi ở bên cạnh sô pha, hỏi: “Cô ấy làm sao ạ?”
Bà Tần nói: “Mẹ nghe sư phụ trong chùa nói, mười tuổi Tiểu Khương đã được đưa đến chùa Thanh Sơn, không có cha mẹ, cũng không có người thân, một đứa trerler loi như vậy, nghe nói khi cô ấy vừa được đưa đến chùa, nhìn như đứa trẻ sáu bảy tuổi, gầy như con mèo nhỏ, cơm cũng không dám ăn nhiều, mỗi ngày giúp đỡ giặt quần áo quét rác, sợ bị đuổi đi… Thỉnh thoảng mẹ còn quên mất cô ấy là một đứa bé còn nhỏ, cũng không biết được trước đó trải qua bao nhiêu khó khăn…”
Tần Nhất Xuyên nghe xong, hơi ngẩn người.
Bỗng nhiên cậu ta nhớ đến ngày đó cô nằm trên lưng, nhỏ nhắn nhẹ nhàng, ngay cả hơi thở cô phả vào cổ cậu ta cũng rất nhẹ.
Rõ ràng cô ấy trông rất mạnh mẽ…
…
Trường Tuế gặp lại Hạ Luật, là buổi đọc kịch bản phim “Cứu rỗi” trước ba ngày khởi quay.
Nhân vật của Trường Tuế ở trong kịch bản diễn không quá năm phút, nhưng cũng bị gọi tới.
Trường Tuế đến đầu tiên, được gọi đến nói chuyện với Tần Diệu Văn trước.
Sắc mặt của Tần Diệu Văn rõ ràng tốt hơn rất nhiều, tầng khí đen lúc trước đã biến mất, ánh mắt cũng trong veo, người cũng có tinh thần, thần thái tràn đầy năng lượng khác hoàn toàn với lần đầu tiên Trường Tuế nhìn thấy ông.
Bởi vì tin rằng trên thế giới này có luân hồi chuyển thế, hơn nữa ở chùa Thanh Sơn mấy ngày nói chuyện với đại sư chủ trì về chuyện rất nhiều người sinh ra có hoàn cảnh khó khăn và mờ mịt, bây giờ trong lòng cũng có nhiều khác biệt, nhìn ra được, ông đã thoát ra khỏi nỗi buồn mất mẹ.
Ông nói mấy ngày nay ở chùa Thanh Sơn, cũng khen không dứt miệng.
Tần Diệu Văn và bà Tần đi chùa Thnah Sơn, cũng bị phóng viên chụp được đăng lên.
Sư điệt trong chùa gửi wechat nói với Trường Tuế, khách hành hương trong chùa gần đây tăng lên rất nhiều.
Trường Tuế cảm thấy, lần này được Tần Diệu Văn và bà Tần tuyên truyền như vậy, một số chỗ chậm chạp không thể sửa chữa được vì thiếu tiền của chùa Thanh Sơn có thể bắt đầu xây dựng.
Nhưng khách hành hương trong chùa nhiều hơn, lại vất vả cho sư huynh Thanh Minh làm cơm chay.
Nhưng khách hành hương trong chùa hàng năm càng ngày càng ít, sư huynh Thanh Minh cũng vì không có nhiều người tán thành tài năng cao siêu của mình mà buồn bã, bây giờ khách hành hương nhiều hơn, mặc dù hơi vất vả, nhưng trong lòng bọn họ đều rất vui vẻ.
Bọn họ vui vẻ, trong lòng Trường Tuế cũng cảm thấy vui vẻ.