Đội trưởng Điền đích thân tới đón hai người họ, đặc biệt là sau khi gặp Lục Bắc Thần thì tay bắt mặt mừng, nói nghe danh anh đã lâu.
Lục Bắc Thần không phải là một người thích hàn huyên, sau khi chào hỏi đơn giản với đội trưởng Điền anh ấy liền bắt tay vào vụ án, đội trưởng Điền không nói nhiều lời, lập tức dẫn anh vào phòng giải phẫu.
Lục Nam Thâm không thể vào trong nên đành đứng ngoài đợi thông báo.
Lục Bắc Thần vỗ vai anh: “Không vào trong cũng tốt, khung cảnh ấy sẽ làm em sợ đấy. Em có ngồi đây thì bất kỳ động tĩnh nào cũng không lọt qua được đôi tai của em mà.”
Lục Nam Thâm đút hai tay vào túi quần, gật đầu: “Được, anh hai.”
Khi đi vào phòng giải phẫu phải qua một đoạn hành lang, phòng hóa nghiệm và phòng giải phẫu đều ở tận cùng hành lang. Lúc chuẩn bị đi vào thay bộ đồng phục vô trùng, Lục Bắc Thần quay đầu lại nhìn nhanh. Ở bên kia hành lang, Lục Nam Thâm đang lựa một chiếc ghế dài để ngồi xuống.
Sau lưng anh chính là một ô cửa dài, bên ngoài mưa đang dữ dội, mây đen ầm ầm kéo đến. Nhìn từ góc này của Lục Bắc Thần, cả người Lục Nam Thâm như chìm trong bóng đen nặng nề.
Lục Bắc Thần khẽ thở dài, cậu em nhỏ tuổi nhất này của anh ấy trước nay luôn là đứa trẻ được bảo vệ cực kỳ chu đáo của nhà họ Lục, ông trời sao lại để nó gặp phải những chuyện này chứ?
Đang mải nghĩ thì Lục Nam Thâm ngước mắt nhìn qua đây, có lẽ đã nghe thấy tiếng bước chân Lục Nam Thâm dừng lại. Lục Bắc Thần và Lục Nam Thâm bốn mắt nhìn nhau qua bầu không khí âm u lạnh lẽo, cuối cùng Lục Nam Thâm dành cho anh ấy một ánh mắt “cứ yên tâm”.
***
Trước khi cơn mưa lớn ập tới, Hàng Tư đã cất kỹ những bông hoa lấy từ trong động về, tránh để nó phải chịu cảnh mưa dập gió vùi.
Trông trời đất này chắc cũng phải mưa suốt cả ngày, các cô gái ở trong quán trọ vốn dĩ định ra ngoài chụp ảnh check-in thì cũng đã phải hụt hẫng, tất cả tụ tập trong phòng trà nói chuyện phiếm.
Hàng Tư không vào trong phòng trà mà đi ra vườn, bật chiếc ô che nắng to tướng lên, bày một bộ bàn trúc ghế trúc vuông, vừa ngắm mưa vừa uống trà. Chỗ này còn gần với phòng trà, bên trong cần phục vụ gì cô còn có thể đáp ứng ngay.
Trời mưa nên việc hình như cũng bớt đi rất nhiều.
Mọi người dường như đều rất ăn ý, vào một ngày thời tiết như thế này chỉ thích hợp ngồi không ở đó, chẳng làm gì cả.
Niên Bách Tiêu tới góp vui, xách một chiếc ghế từ trong nhà ra ngồi uống trà ké.
Hai người, một chiếc ô lớn, một chiếc bàn trúc, một ấm trà, cực kỳ tao nhã.
Mấy cô gái phòng trà đều đã nhìn thấy cảnh này, cô gái tên Huyên Huyên đó bĩu môi: “Sao ai cũng vây quanh cô ta thế? Vì cô ta xinh à?”
Bạn cô ta an ủi: “Đâu có cảm thấy cô ta xinh, kém xa so với cậu. Chắc người ta quen nhau từ trước thôi, hai anh chàng đó chẳng phải đều do cô ta dẫn về sao?”
“Quan hệ cũng loạn thật.” Huyên Huyên cười khẩy.
Hai người bên ngoài thì không ai có được một thính giác nhạy bén như Lục Nam Thâm, thế nên vừa hay “tai không nghe thấy, tâm không phiền”.
Nhưng với tính cách của Hàng Tư, cho dù nghe thấy cô cũng làm như không nghe thấy, mấy lời tổn thương đó cô chẳng buồn để ý, càng không phí nước bọt để tranh cãi.
Niên Bách Tiêu rít một ngụm trà, cảm thấy thơm phức, bèn hỏi cô là trà gì.
Hàng Tư nhẹ nhàng nghịch tách trà: “Tôi pha đại thôi.”
Cô uống trà rất tùy ý, không có quá nhiều nghiên cứu.
Giống như loại trà trong ấm đây, là sáng nay cô tiện tay túm một vốc bạch trà và phượng hoàng đồng loạt bỏ vào pha. Mục đích uống trà là vì cô muốn ngắm mưa, cô chỉ quan tâm tới cảnh vật, còn việc uống loại trà gì thì không quan trọng.
Niên Bách Tiêu cũng không hỏi nhiều, có hỏi anh ấy cũng nghe không hiểu. Đối với anh ấy mà nói, cùng lắm anh ấy chỉ biết trước mắt là một ấm trà, nó không phải cà phê.
“Anh rảnh lắm à?” Hàng Tư chậm rãi hỏi.
Niên Bách Tiêu nhướng mày: “Bây giờ ư?”
“Ý của tôi là…” Cô quay mặt ra nhìn anh ấy: “Lục Nam Thâm ở lại đây vì vụ án, còn anh thì sao? Anh cũng muốn đợi tới khi việc điều tra kết thúc à?”
Niên Bách Tiêu coi trà như nước, uống ừng ực từng ngụm lớn, nghe thấy vậy bèn trả lời: “Đương nhiên là tôi rất bận, nhưng cũng có quen biết với Báo săn, tôi đâu thể cứ thế bỏ đi không quan tâm.”
Hàng Tư “ồ” lên một tiếng.
“Cô thì sao?” Niên Bách Tiêu hỏi.
Hàng Tư nhướng mày nhìn anh ấy.
“Bà chủ nói cô vẫn đang là sinh viên, cô không cần đi học à?”
Hàng Tư trầm mặc giây lát, ngắm màn mưa bên ngoài chiếc ô, lộp bộp lộp bộp bắn lên con đường đá xanh trong vườn, bầu không khí thật là bình yên: “Đợi thêm xem sao.”
“Đợi điều gì?” Niên Bách Tiêu tò mò hỏi.
Hàng Tư không định nói.
Niên Bách Tiêu cũng không ép cô.
Nhất thời cả hai đều im lặng, tiếng mưa rơi xuống ô càng khiến cho không khí thêm phần im ắng.
Rất lâu sau, Niên Bách Tiêu mới bất thình lình hỏi một câu: “Làm sao cô biết cậu ta bám theo gần hay xa?”
“Gì cơ?” Hàng Tư không hiểu câu hỏi của anh.
“Lúc trước, nguyên văn câu nói của cô là: Con đường nhỏ đi vào trong sơn động nhỏ hẹp phức tạp, thậm chí còn kín đáo, khả năng để một người vô tình đi lạc vào trong sơn động là cực kỳ thấp. Thế nên cô đã phán đoán Lục Nam Thâm bám theo cô, rồi cô lại nói cậu ta sẽ không bám theo cô quá sát, chí ít sẽ không nằm trong phạm vi có thể ảnh hưởng tới cô.”
Niên Bách Tiêu lặp lại câu nói lúc trước khi cô chất vấn Lục Nam Thâm, rồi phản bác ngược lại: “Thế nên, trong tình huống không nhìn rõ thứ gì ấy, làm sao cô có thể phán đoán được cậu ta bám theo gần hay xa?”
***
Lục Nam Thâm ngồi yên tĩnh trên chiếc ghế dài, không đeo tai nghe.
Anh đã nghe thấy không ít âm thanh.
Mưa rơi xuống đất, bánh xe lăn qua lớp lá cây, tiếng chim hoảng hốt đập cánh tung bay…
Qua một ô cửa sổ, ở tận cùng hành lang, có tiếng xì xào bàn tán trong phòng hóa nghiệm.
Trong cuộc nói chuyện phiếm ấy, có người tò mò về thân phận Lục Bắc Thần, có người nghi ngờ tình tiết vụ án đang phát triển theo chiều hướng quái đản và kinh dị, bằng không trong cục đã chẳng mời chuyên gia về. Thi thoảng còn có mấy chuyện ngoài lề, nói vừa nhìn đã biết họ là anh em, khá giống nhau, còn đẹp trai giống nhau.
Lục Nam Thâm nghĩ, ở đây tuy không tránh được vẫn còn những người bình phẩm về diện mạo của hai người họ, nhưng xét về tổng thể, chất lượng cuộc nói chuyện rất cao, đều xoay quanh vụ án.
Nhưng đa phần mọi người đều ai bận việc người ấy, không nói gì.
Phòng giải phẫu càng yên tĩnh hơn.
Nếu không phải vì hiểu rõ thói quen làm việc của Lục Bắc Thần, Lục Nam Thâm sẽ hiểu nhầm là mình không nghe thấy.
Khoảng cách hơi xa hơn một chút nên anh nghe cũng hơi mất sức hơn.
Nhưng thực tế là cũng không có quá nhiều động tĩnh, chỉ có tiếng dao giải phẫu rạch da và tiếng đổi dụng cụ giải phẫu.
Trong lúc làm việc xưa nay Lục Bắc Thần chỉ thích sự yên tĩnh, anh ấy từng lập kỷ lục suốt 72 tiếng không nói một câu.
Đội trưởng Điền bị đuổi ra ngoài.
Có thể là vì nói nhiều.
Khoảng mười phút sau, đội trưởng Điền đi về phía này, đi tới phía chiếc ghế dài dưới cái nhìn chăm chú của Lục Nam Thâm, ngồi phịch xuống.
Lục Nam Thâm hơi dịch sang bên cạnh, ngồi cách đội trưởng Điền một quãng đủ cho hai người nữa ngồi.
Đội trưởng Điền quay đầu nhìn, ha, phân biệt ranh giới rõ ràng quá.
Nhưng cũng không thể cứ im lặng mãi, sẽ khiến bầu không khí rất gượng gạo, anh ta bắt đầu tìm chuyện để nói.
“Giáo sư Lục có vẻ ít nói nhỉ.”
Lục Nam Thâm quay sang liếc anh ta.
Bị nhìn, đội trưởng Điền như mất đi khả năng phán đoán, vừa rồi anh ta cũng đâu có nói to lắm nhỉ? Bị giật mình à? Chớp mắt nghĩ lại thấy cũng phải, xung quanh cứ yên ắng thế này, anh ta bất thình lình lên tiếng quả thực sẽ làm người ta giật mình.
Cũng là người đã từng ra vào hiện trường vụ án rồi, yếu bóng vía vậy sao?
Chỉ nghe thấy Lục Nam Thâm nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Đội trưởng Điền rất lâu sau mới hiểu ra, tiếng ừm đó của Lục Nam Thâm là để trả lời cho cậu hỏi của anh ta.
“Tôi thấy cậu cũng không hay chuyện lắm.” Đội trưởng Điền cười khà khà, gì thì gì vẫn phải tạo dựng mối quan hệ tốt giữa cảnh sát và nhân dân.
Lục Nam Thâm lại “ừm” một tiếng.
Đội trưởng Điền nghĩ bụng, lúc ở hiện trường anh ta thấy người này đâu ít nói đến vậy, vì đang ngồi riêng với anh ta sao?
Anh ta cũng từng gặp những người kiểu như vậy, có bạn bè người thân ở cạnh thì không nhìn ra được điều gì, chỉ khi còn lại một mình mới bắt đầu sống hướng nội, cảm giác rất bối rối không biết làm gì.
“Nhà cậu…” Đội trưởng Điền vừa mới mở lời, chớp mắt nghĩ lại bèn đổi cách hỏi: “Mấy anh em nhà cậu đều ít nói vậy à?”
Anh ta đang định hỏi nhà cậu giàu như thế, sao giáo sư Lục lại làm pháp y? Nhưng cảm thấy câu hỏi đó không lịch sự, cuối cùng lại nuốt xuống.
Đội trưởng Điền thề rằng mình chỉ chợt nghĩ và bật ra câu hỏi này, hỏi xong anh ta lập tức hối hận.
Quả nhiên, Lục Nam Thâm quay đầu nhìn anh ta, nét mặt có vẻ khó hiểu: “Đội trưởng Điền, có hay chuyện hay không quan trọng lắm sao?”
Thấy chưa.
Đội trưởng Điền thật sự muốn đào đất chui xuống, quá xấu hổ.
Anh ta cười hì hì mấy tiếng, giải thích: “Nói chuyện phiếm thôi.” Sau đó anh ta lại nối tiếp một câu còn nhạt nhẽo hơn: “Thật ra nói nhiều hay nói ít cũng không quan trọng như vậy.”
Lục Nam Thâm không nói thêm gì nữa, ngả lưng vào ghế, nhìn về đầu kia của hành lang, có vẻ trầm tư.
Đội trưởng Điền xoa xoa đầu mũi.
Việc giao tiếp giữa người với người khó khăn thật đấy.
Rất lâu sau, đội trưởng Điền lại buột miệng nói: “Tôi đã tìm hiểu qua với đội trưởng Trần về vụ án hai năm trước, có một nghi vấn.”
Lục Nam Thâm quay đầu nhìn anh ta.
“Khi đó phòng nghỉ cháy, cửa phòng bị khóa chặt, thì hai nạn nhân kia biến mất bằng cách nào?” Đội trưởng Điền hỏi.
Lục Nam Thâm không trả lời câu hỏi ấy ngay, mà hỏi ngược lại: “Đội trưởng Trần không kể chi tiết à?”
Nét mặt đội trưởng Điền ánh lên vẻ gượng gạo, anh ta hắng giọng, “ừm” một tiếng.
Đội trưởng Điền là một người thật thà, kỹ thuật điều tra thật ra rất tốt. Lục Nam Thâm không rõ mối quan hệ giữa anh ta và Trần Diệp Châu. Đội trưởng Điền cũng không giấu giếm gì, nói họ từng điều tra án với nhau, bình thường rảnh rỗi cũng trò chuyện đôi ba câu, vì ở hai vùng khác nhau, nên mới không qua lại quá thân thiết.
Nhưng họ cũng khá thân, đội trưởng Điền bổ sung thêm một câu.
Lục Nam Thâm hiểu ngay.
Không phải Trần Diệp Châu cố tình giấu giếm chuyện hai năm trước, mà có thể vì cảnh giác. Hoặc Trần Diệp Châu nhận định ngày nào vụ án của Báo săn còn chưa có kết luận cuối cùng, thì ngày đó chưa thể quy kết nó là cùng một hung thủ với vụ án Ode to soul.
Nếu đã chưa chắc là cùng một vụ, thì đội trưởng Trần dĩ nhiên không tiện nói nhiều.
Đây là biểu hiện của sự chuyên nghiệp, anh hiểu.
Thấy Lục Nam Thâm hỏi vậy, đội trưởng Điền cũng đã nắm rõ trong lòng. “Thật ra tôi cũng hiểu anh ấy ngại điều gì, nên tôi cũng không hỏi cậu nữa, mọi chuyện cứ đợi giáo sư Lục ra ngoài rồi tính.”
Lục Nam Thâm khẽ gật đầu.
Lần này anh nói nhiều chữ hơn một chút: “Đúng vậy, không gì có thể lọt qua đôi mắt của anh ấy.” Nói tới đây, anh bổ sung một câu: “Chỉ cần nó tồn tại.”
Từng giây từng phút trôi qua, thời gian ở đây trở thành một thứ không tồn tại. Trong khoảng thời gian ấy, Niên Bách Tiêu có gọi tới cho anh hỏi thăm tình hình, sau khi biết chưa có kết quả, Niên Bách Tiêu hỏi chân thành: “Có khi nào anh trai cậu già rồi hoa mắt không?”
Lục Nam Thâm hờ hững trả lời: “Anh ấy còn rất trẻ, ok?”
Kết thúc cuộc điện thoại không lâu, Lục Nam Thâm bèn đứng dậy, thấy thế đội trưởng Điền hỏi: “Ra rồi à?” Anh ta ngó đầu nhìn, không có ai.
Nhưng Lục Nam Thâm lại “ừm” một tiếng.
Đội trưởng Điền thở dài: Thấy không, anh ta suy đoán không sai mà, có một loại hướng nội chỉ xuất hiện khi tiếp xúc riêng lẻ với người khác.
Lục Bắc Thần đi ra ngoài thật.
Chỉ vừa mới đó sau khi Lục Nam Thâm đứng dậy, khoảnh khắc anh ấy bước từ phòng giải phẫu ra, đội trưởng Điền có cảm giác cả người Lục Bắc Thần như tỏa sáng…