Tứ Trùng Miên

Chương 44: Phong thái rất giống nhau

Về chuyện cô gái ban nãy gầy hay béo, Lục Nam Thâm không để tâm, quan trọng là anh chẳng có tâm trạng để ngắm nhìn.

Niên Bách Tiêu thì chắc chắn có ấn tượng, dù gì cũng đã nói chuyện đôi ba câu. Sau khi nghe xong câu nói của Hàng Tư, anh ấy tỏ ra rất khó hiểu: “Cô ấy gầy, là thật, vì sao phải khen?”

Ý tứ mà anh ấy muốn biểu đạt thì Hàng Tư hiểu, tức là chuyện cô ấy gầy đã là sự thực, mà là sự thực thì cần gì phải khen nữa?

“Việc này…” Câu nói của anh ấy nhất thời khiến cô á khẩu, phải giải thích cái nội hàm “trà xanh” xen lẫn õng ẹo này cho anh ấy như thế nào đây? Dường như ai cũng hiểu ý chỉ không diễn đạt được thành lời, mọi người đều nắm bắt được điểm đó, nhưng anh ấy thì không hiểu.

Cô nhìn về phía Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm ăn kha khá rồi, nhẹ nhàng đẩy đĩa ăn sang bên cạnh: “Có thể vì trong thâm tâm, cô ấy cũng không tự tin chăng.”

Hàng Tư định nói việc này có liên quan gì đến tự tin hay không, nhưng lập tức nghĩ lại. Có nghĩ cũng đúng, cứ cố chấp mãi một vấn đề có khi nào chính là vì thiếu tự tin, thế nên mới luôn muốn tìm kiếm sự thỏa mãn và cảm giác được chú ý qua những lời ngợi khen.

Nghĩ lại những lời của Niên Bách Tiêu, ban nãy sở dĩ anh ấy nghi hoặc, há chẳng phải chứng tỏ anh ấy có một sự tự tin rất mạnh mẽ sao?

Không ăn nổi nữa.

Hàng Tư vô thức nhìn đĩa ăn của Lục Nam Thâm, chưa nói đến cử chỉ ăn uống tao nhã của anh, đĩa ăn của anh cũng rất sạch sẽ. Nói sạch sẽ còn chưa chuẩn xác hoàn toàn, phải gọi là… sáng loáng như được chó liếʍ qua.

Khi quay sang Niên Bách Tiêu ngồi kế bên anh, anh ấy cũng đang dùng một miếng bánh kẹp còn lại để lau sạch sẽ phần nước sốt vương trên đĩa.

Hàng Tư cảm thán trong lòng: Thời buổi này không còn nhiều thanh niên biết tiếc đồ ăn thức uống như vậy nữa.

Cũng tốt, chẳng cần tốn quá nhiều công sức để rửa bát đĩa.

Lục Nam Thâm tươi cười hỏi cô sao vậy.

Hàng Tư với lấy nước uống cho đỡ nghẹn: “Tôi lấy nhiều thật sự, no chết mất.”

Thật ra cô cũng chỉ lấy vừa vặn, quan trọng là cô vừa lấy của người ta một chiếc bánh kẹp thịt.

Đồ ăn sáng của quán trọ đều do bà chủ đảm nhiệm, vừa sạch sẽ vệ sinh lại đẫy nhân, đặc biệt là bánh kẹp thịt, những lớp thịt mỡ thịt nạc kẹp ở giữa đã sắp hút mất lớp vỏ bánh bên ngoài rồi.

Lục Nam Thâm thấy vậy bèn khoanh hai tay lên mặt bàn, mỉm cười nhìn cô: “Xem ra có lúc được hời cũng không nuốt trôi dễ vậy đâu.”

Hàng Tư đưa tay vỗ ngực: “Chẳng phải tôi đang giải quyết bớt phiền toái cho cô gái kia sao.”

Dưới đĩa còn lại hai cái bánh trứng, cô thích ngọt, bánh trứng này sáng sớm nay được bà chủ bảo hàng bánh ngọt mang tới, mùi hương thơm phức, đủ biết khiến người ta thèm thuồng cỡ nào, cô đã cầm hai cái.

Thấy Niên Bách Tiêu ăn nốt miếng bánh kẹp cuối cùng, cô hỏi: “Anh muốn ăn bánh trứng không?”

Mong muốn của cô hoàn toàn khác với cô gái tên Huyên Huyên kia, cô thật sự không ăn nổi nữa và sợ lãng phí đồ ăn.

Niên Bách Tiêu đang định nói nếm thử một chút cũng được, còn chưa kịp nói nên lời, thì Lục Nam Thâm đã nói trước: “Để tôi ăn hộ cô.”

Niên Bách Tiêu quay đầu liếc nhìn anh, nói không chút khách khí: “Nãy cậu nói là thìa dĩa chạm vào nhau rồi ăn lại không vệ sinh mà.”

Lục Nam Thâm mặc kệ anh ấy.

Nghe thấy vậy, Hàng Tư cúi xuống nhìn rồi lại ngước lên giải thích: “Đĩa này tôi chỉ để bánh ngọt, không để thứ khác, rất sạch sẽ.”

“Đừng nghe cậu ta nói lung tung, tôi chưa nói thế bao giờ.” Lục Nam Thâm đáp nhẹ nhàng.

Niên Bách Tiêu sửng sốt, sau đó cảm thán: “Lục Nam Thâm, chỉ vì một cái bánh trứng, cậu làm thế có đáng không?” Nói rồi, anh ấy giơ tay về phía chiếc đĩa của Hàng Tư.

Ngay lập tức anh ấy bị Lục Nam Thâm giơ tay chặn lại.

Còn nói với vẻ rất nghiêm túc: “Cậu dùng tay không là không lịch sự.”

Niên Bách Tiêu nhướng mày.

“Thật đấy.” Lục Nam Thâm khẽ thở dài: “Đây là phép tắc cơ bản nhất của người Trung Quốc, cậu dùng tay không sẽ khiến người ta khó chịu. Cậu không hiểu mấy cái này, thế nên cậu phải tin tôi.”

Nếu là lúc vừa mới quen, có khi Niên Bách Tiêu sẽ tin anh thật.

Anh ấy cười khẩy, hỏi ngược lại Lục Nam Thâm: “Ăn bánh trứng không cầm tay, chẳng lẽ dùng đũa?”

Mang phép tắc Trung Quốc ra khè mình à, nực cười, anh ấy là người biết dùng đũa đấy!

Lục Nam Thâm cũng không định tiếp tục để tâm tới anh ấy, hỏi Hàng Tư: “Mượn tay của cô có được không?”

Niên Bách Tiêu bê cốc nước, vừa uống cho xuôi vừa chứng kiến Lục Nam Thâm bắt đầu diễn trò “trà xanh”.

“Mượn tay tôi làm gì?” Hàng Tư không làm theo, đẩy đĩa ra trước mặt anh: “Tôi cho anh cả đấy, anh ăn luôn đi.”

Lục Nam Thâm vẫn giữ nguyên tư thế cũ không nhúc nhích, nói với vẻ khó xử: “Ban nãy ăn xong tôi đã lau tay rồi, không muốn động tay vào nữa.”

Ánh mắt anh sáng lấp lánh, nụ cười mỉm vừa chân thành vừa lịch thiệp: “Cô nhét thẳng vào miệng giúp tôi là được, cảm ơn.”

Niên Bách Tiêu ở bên kia suýt chút nữa phun nước ra ngoài.

Nhét thẳng vào miệng, khác gì bắt người ta mớm bánh trứng cho anh, xét về hành vi là rất mờ ám, Hàng Tư cũng không muốn để mọi người xung quanh hiểu lầm. Cô ngước mắt lên nhìn Lục Nam Thâm, nhưng những lời từ chối vốn dĩ phải nói ra, sau khi chạm vào ánh mắt anh đã bị cô cố gắng nuốt xuống.

Haizz, thôi được rồi.

Ban nãy anh quả thực cũng đã lau tay rồi, cảm giác còn sạch hơn cả cô lau mặt.

Cô cầm một chiếc bánh trứng đưa lên miệng anh, anh liền ngoan ngoãn há miệng, cắn một miếng rất nho nhã.

Niên Bách Tiêu nhìn thấy cảnh này mà cảm thán thực tình, lúc này đây trong mắt anh ấy Lục Nam Thâm giống như đang đeo một chiếc mặt nạ dày cộp, anh ấy thật sự muốn giật lớp mặt nạ ấy xuống nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

“Lục, cậu cắn miếng nhỏ như thế không nếm ra được mùi vị đâu.” Niên Bách Tiêu cố tình nói một câu.

Lục Nam Thâm từ tốn đáp lời: “Ăn miệng to sẽ rơi vãi.”

Niên Bách Tiêu: …

“Được, không vội.” Hàng Tư bỗng dưng lại cưng chiều anh.

Lục Nam Thâm ừm một tiếng, ngoan ngoãn, sau đó lại cắn miếng nhỏ.

Niên Bách Tiêu thật sự, bái phục.

Một cái bánh trứng dù to có thể to được đến đâu? Cho dù Lục Nam Thâm cắn từng miếng từng miếng.

Cũng chẳng mấy chốc sẽ ăn hết.

Lúc Hàng Tư cầm cái thứ hai lên, Niên Bách Tiêu bèn nói chậm rãi: “Cái này có thể mớm cho tôi không? Cậu ta vừa ăn rồi.”

Hàng Tư dở khóc dở cười, hai người này bỗng dưng dở trò gì đây?

Nhưng cô chưa kịp có động tác tiếp theo, đã thấy Lục Nam Thâm rướn người qua, nhẹ nhàng nắm chặt lấy cổ tay cô, theo đà đưa món ăn vào miệng của mình.

Hàng Tư bất ngờ vì động tác này của anh, cô giật mình buông tay.

Một giây sau, Lục Nam Thâm lập tức đỡ lấy tay cô, chiếc bánh trứng cũng rơi xuống ngón tay cô. Cũng may dưới tay cô là tay của Lục Nam Thâm, lòng bàn tgay anh rộng, ngón tay dài, nên chiếc bánh trứng không rơi xuống đất.

Anh cúi đầu, há miệng, ăn cả cái bánh trứng ngay trên tay cô.

Hàng Tư cảm thấy đầu ngón tay ngứa ngáy giây lát, chạm vào môi anh.

Nhìn thấy anh nuốt cả một chiếc bánh trứng, Niên Bách Tiêu chỉ tay vào anh: “Cậu…”

Sao cậu không chết nghẹn đi?

Hàng Tư hơi hiểu sai ý một chút, thấy nét mặt đó của Niên Bách Tiêu bèn gợi ý: “Trong quầy của nhà ăn vẫn còn, anh muốn ăn thoải mái vào lấy.”

Niên Bách Tiêu hậm hực cười khẩy: “Tôi không ấu trĩ vậy đâu.”

Hàng Tư cảm thấy cần phải nhắc nhở anh: “Nam giới thích ăn đồ ngọt đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ.”

Nhưng Lục Nam Thâm nói: “Không sao, cậu ta không thích ăn đồ ngọt, chỉ thích phá bĩnh thôi.”

Hàng Tư “ồ” lên một tiếng.

Niên Bách Tiêu cảm thấy, cô hiểu lầm Lục Nam Thâm, và cũng hiểu lầm anh ấy.

Anh ấy không muốn giải thích thêm, vì anh ấy cũng chẳng thể giải thích rõ ràng được.

Lục Nam Thâm coi như được hời, thấy tay Hàng Tư dính mỡ của chiếc bánh trứng, anh bèn lấy khăn lau tay. Hàng Tư giơ tay ra đón, anh định hộ cô luôn.

“Tự tôi…”

“Không sao, tôi lau giúp cô.” Lục Nam Thâm cười khẽ, nói nhẹ nhàng.

Hàng Tư lại cảm thấy anh cười thật trong sáng.

***

Buổi chiều, mưa không ngớt mà còn tầm tã hơn, những hạt mưa to bằng hạt đậu lộp bộp rơi xuống những phiến lá xanh ngắt trong khu vườn rộng lớn.

Đa số các vị khách của quán trọ đều không đi ra ngoài mà tụ tập trò chuyện trong phòng uống trà, số ít thì nằm ườn trong phòng mình xem phim ăn quà vặt hoặc ngủ nướng, rất thoải mái.

Bà chủ vừa nghe tiếng mưa vừa ngủ gật, ông chủ thì viết thư pháp nghe mưa.

Qua một ô cửa sổ có thể nhìn thấy sự ồn ào trong phòng uống trà, hơi dịch tầm mắt sang bên cạnh chính là cửa lớn đi ra vườn.

Cửa lớn của quán trọ ban ngày đều được mở rộng, tiện đón khách.

Thế là, khi ông chủ nhìn thấy một chiếc xe công vụ đỗ vững vàng trước cửa, ông bèn dừng tay, vội vàng đặt bút xuống.

Cửa xe mở ra, tài xế bước xuống trước, bật một chiếc ô màu đen vòng ra cửa sau. Cửa xe bật mở, một người từ trong xe bước ra, đón lấy chiếc ô đen trong tay tài xế.

Tài xế trở về xe.

Người đó che ô đi vào vườn.

Cùng lúc ấy, ông chủ cũng đã vội vàng che ô ra ngoài đón khách.

Là một người đàn ông, vóc người thẳng tắp, chiếc áo sơ mi màu trắng ngắn tay kết hợp với quần Âu đen, cách ăn mặc rất đơn giản nhưng lại toát lên sự quý phái. Gương mặt tuấn tú, xung quanh có một sự lành lạnh thoáng qua.

Ông chủ cảm thấy người này rất quen, đặc biệt là thần thái này, như đã gặp ở ai đó rồi thì phải.

Bỗng dưng có một người xuất hiện trong vườn dĩ nhiên khiến mọi nguowig chú ý, không ít người trong phòng trà đều đã nhìn thấy. Nhưng chỉ cần nhìn được góc nghiêng của anh ấy, đã cảm thấy người này uy nghiêm hơn người.

Ông chủ vội hỏi anh ấy đã đặt phòng trước hay chưa.

Người đàn ông nhìn quanh khu vườn một lượt rồi hỏi ông chủ: “Xin hỏi, chỗ ông có phải có một vị khách tên là Lục Nam Thâm không?”

***

“Anh hai, anh gọi điện thoại tới cho em là được mà.”

Trong xe công vụ, Lục Nam Thâm nói khẽ.

Người ngồi ghế sau cùng anh không phải ai khác, chính là Lục Bắc Thần, người anh đã nói chuyện điện thoại với anh hôm qua.

Vì nhà họ Lục sở hữu một thế hệ thành viên gia đình phức tạp, thế nên tiếng “anh hai” này của Lục Nam Thâm khiến Lục Bắc Thần cảm động tận đáy lòng. Giống như người em trai cùng mẹ với anh, Lục Bắc Thâm, sẽ chỉ gọi anh ấy là anh, còn khi gặp Lục Đông Thâm thì lại gọi là anh cả.

Có lẽ ở trong lòng Lục Bắc Thâm, hai người họ trước giờ không thuộc về Lục Môn, cũng không có quan hệ gì với con cháu nhà họ Lục. Những cậu em trai nhỏ đang ngồi trước mặt anh ấy đây, cậu chủ nhỏ được trên dưới Lục Môn yêu quý nhất, Lục Nam Thâm, thì coi mọi người đều như nhau, đều là con cháu Lục Môn, không phân trong ngoài.

Vì vậy, mỗi lần gặp Lục Bắc Thần, Lục Nam Thâm đều gọi “Anh hai, anh hai”, có điều đây vẫn là lần đầu tiên Lục Nam Thâm nhờ cậy anh giúp đỡ.

Lục Bắc Thần rút một mảnh khăn giấy ở bên cạnh ra, giơ tay lau những vạt nước mưa vương trên mái tóc của Lục Nam Thâm, ban nãy lúc bước lên xe có không ít nước mưa bắn lên.

“Anh phải họp online suốt, di động hết pin nên sập nguồn rồi, còn đang sạc.” Lục Bắc Thần ra hiệu về phía chiếc di động đang cắm sạc: “Nghĩ bụng cũng đã tới Tây An rồi, nên anh tới thẳng đây.”

Lục Nam Thâm để mặc cho Lục Bắc Thần lau tóc cho mình: “Anh đang ở Trung Quốc à?”

Bằng không hôm qua mới nhận điện thoại, hôm nay anh ấy đã chẳng thể đến đây nhanh như thế. Lượng công việc của Lục Bắc Thần anh hiểu quá rõ, lịch trình nào anh ấy cũng đều sắp xếp sẵn từ trước.

Tóc được lau sạch, Lục Bắc Thần vứt giấy vào thùng rác trong xe. “Trùng hợp là anh đang tham gia một buổi hội thảo khoa học ở Bắc Kinh.”

“Sau đó tiện đường đi xe của anh cả?” Lục Nam Thâm cười hỏi.

Xe của nhà họ Lục anh nhận ra, huống hồ còn là biển Bắc Kinh.

“Còn cả tài xế nữa.” Lục Bắc Thần bổ sung.

Tài xế quả thực là nhân viên quen mặt của nhà họ Lục rồi, vững vàng điều khiển xe, cung kính nói: “Cậu út, cậu hai nhận được điện thoại của cậu, hết sức lưu tâm, đi quên ăn quên ngủ từ Bắc Kinh tới Tây An đấy ạ.”

“Cảm ơn anh hai.”

Lục Bắc Thần cũng rất quý cậu em trai này, ở trước mặt người ngoài anh ấy có thể tỏ ra lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với Lục Nam Thâm, ngữ khí của anh ấy vô thức trở nên dịu dàng.

“Đừng cảm ơn anh vội, có giúp được em không anh chưa dám chắc.”

“Có anh hai ra tay, em không lo.”

Có thể nói là ai đỡ được mấy lời ngợi khen, Lục Bắc Thần thật sự đã chịu đòn này, tươi cười, cực kỳ ôn hòa…