Những hành động này của cô Hàng quả thực khiến người ta không thể ngờ tới, không những Niên Bách Tiêu chưa kịp hiểu chuyện gì, mà ngay cả Lục Nam Thâm cũng hơi sững người.
Nhưng anh cũng chỉ ngẩn ra trong giây lát. Chẳng trách bà chủ quán trọ nói cô là một cô gái rất thực tế.
Niên Bách Tiêu cũng hiểu ra vấn đề. Đối với anh ấy, tiền nong chỉ là thứ yếu, làm rõ mọi chuyện mới là yêu cầu hàng đầu. Anh ấy hỏi Hàng Tư, vẻ mặt tràn ngập sự khó hiểu: “Chẳng phải cô mời chúng tôi sao?”
Hàng Tư hơi nhướng mày: “Mời?”
“Không phải…” Niên Bách Tiêu cân nhắc, cảm thấy nói câu này như vậy không hợp lý, bèn khua tay múa chân: “Ý tôi là, lúc ở trong thung lũng, tôi tưởng cô có lòng tốt mời chúng tôi ăn.”
Hàng Tư nghe xong, gật đầu rất chân thành: “Đúng vậy. Lúc đó các anh bị đói, tôi cho các anh ăn là xuất phát từ lòng tốt của tôi. Nhưng trên thực tế tôi cũng có thể coi như không thấy không biết, bỏ mặc các anh mà, đúng không?”
Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ, gật gù. Nói vậy cũng đúng.
Hàng Tư “ừm” một tiếng: “Mọi đồ ăn thức uống tôi đều phải bỏ tiền ra mua. Các anh ăn đồ của tôi, bỏ tiền ra theo nhu cầu có gì không ổn ư?”
Niên Bách Tiêu á khẩu, hình như… không có gì bất ổn cả.
Lục Nam Thâm ngồi bên cạnh khẽ rướn môi cười. Cô gái này hài hước thật, đúng là rất thực tế, nếu là các cô gái khác, có khi vài trăm đồng cũng ngại không đòi.
Chuyện này cô làm rất sành sỏi, nhưng rõ ràng là một chuyện sành sỏi như thế này, sao từ miệng cô nói ra lại trở thành không sành sỏi nhỉ?
Niên Bách Tiêu xưa nay cũng là một người không quan tâm tiền bạc, vả lại cũng đâu đáng là bao. Anh ấy bỏ chiếc ba lo to mang theo bên người ra, bắt đầu lục lọi, định đưa tiền mặt.
Lục Nam Thâm ngẫm nghĩ một chút rồi rút di động ra, nói với Hàng Tư: “Để tôi chuyển cho cô, kết bạn trước đã.”
Hàng Tư luôn mang theo di động, cũng không suy nghĩ nhiều, mở mã QR lên cho Lục Nam Thâm quét. Anh gửi lời kết bạn, cô đồng ý, họ chính thức trở thành bạn bè.
“Anh ném thẳng lì xì cho tôi là được rồi.” Cô nói một câu.
Lục Nam Thâm “ừm” một tiếng, tiếng đó vừa dứt, di động của Hàng Tư cũng rung lên.
Thứ cô nhận được không phải lì xì, mà là chuyển khoản.
Hàng Tư nhìn vào, phát hiện là một thông báo nhận tiền chuyển khoản, có đến mấy số không: chục, trăm, nghìn…
Mười nghìn.
“Này.”
Lục Nam Thâm vừa mới đút điện thoại vào túi: “Hm?”
“Anh chuyển cho tôi nhiều tiền như vậy làm gì?” Hàng Tư hỏi.
Lục Nam Thâm mỉm cười: “Ngoài con số cố định là 200 đồng, những khoản khác chẳng phải cô nói có lòng thì gửi sao? Tôi làm tròn luôn.”
Đây là làm tròn, có ai làm tròn kiểu này không?
“Vậy cũng đâu cần nhiều như thế này.”
“Những thứ khác đều là nợ ân tình, còn đắt hơn nhiều những thứ có giá niêm yết tiêu chuẩn, cô được coi là ân nhân cứu mạng chúng tôi rồi.” Nụ cười đong đầy nơi đáy mắt Lục Nam Thâm, cả người anh trông vừa trong sáng vừa ngây thơ: “Thế nên cô cứ giữ lấy đi, vật chất còn có giá chứ tình cảm đâu đong đếm được.”
Niên Bách Tiêu rất tò mò Lục Nam Thâm đã gửi bao nhiêu, ghé lên nhìn và bật cười: “Cô Hàng, cậu ta đầy tiền, cô không cần khách sáo.”
Anh ấy cũng bắt chước bà chủ nhà gọi Hàng Tư như vậy.
Hàng Tư nói: “Tình nghĩa là vô giá, nhưng nếu tôi nhận tiền bằng cách này thì có khác gì phường tống tiền, lừa đảo đâu, chẳng liên quan gì tới việc anh có tiền hay không có tiền cả.”
Sau đó, lại đến điện thoại của Lục Nam Thâm rung lên.
Anh rút di động ra xem, Hàng Tư ở bên kia đã nhận tiền, cũng đồng thời chuyển trả lại anh một khoản: 9.700 đồng.
Anh phá lên cười.
“Nếu anh đã nói tình nghĩa vô giá, vậy thì tôi xin nhận thêm 100 đồng coi như nhận tấm lòng của anh.” Hàng Tư nói năng dứt khoát.
Quả thật, đây vẫn lần đầu tiên Lục Nam Thâm gặp kiểu con gái như cô.
Cũng vào khoảnh khắc này, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao rõ ràng cô rất thực tế và sành sỏi mà anh lại không ghét cô, có lẽ đây cũng là cảm nhận của tất cả những người quen biết cô chăng, chính là sành sỏi mà lại không khôn lỏi.
Nói một cách khác, cô gái này sống rất thông suốt, làm việc gì cũng biết nặng nhẹ.
Niên Bách Tiêu ngồi bên tiếc nuối: “Cô bé, ai lại chê tiền nhiều chứ?”
Hàng Tư mím môi cười nhẹ: “Nếu đó là tiền của tôi, một đồng tôi cũng phải đòi về.”
“Các anh muốn vào xem hiện trường vụ án không?” Cô nói tới việc chính thứ hai.
“Cô có cách ư?” Lục Nam Thâm hỏi.
Hàng Tư cất di động đi, không bỏ tay ra mà đút luôn vào túi quần, trông rất ngoan ngoãn. Cô nói: “Tôi không dám bảo đảm một trăm phần trăm, nhưng tôi quen vị cảnh sát phụ trách vụ án ấy, tôi có thể nói giúp các anh một câu.”
Lục Nam Thâm mỉm cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Hàng Tư rút tay ra khỏi túi, xòe ra trước mặt Lục Nam Thâm: “Lần này, vẫn là giá chuẩn niêm yết.”
***
Có câu “tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa”.
Lúc ăn tối, tin đồn về khách sạn An Ẩn đã đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Tây An, đặc biệt trong những con phố cổ tập trung đông đúc người dân bản địa thì lời đồn càng trở nên sống động, thần thánh y như thật vậy.
Khách sạn An Ẩn là nơi Báo săn xảy ra chuyện, đến tận hôm nay vẫn đóng cửa im ỉm. Đây là một khách sạn đã lâu đời, nằm sâu trong con phố cổ thấm đẫm văn hóa Tây An, tiếng tăm xưa nay vẫn rất tốt.
Nổi tiếng nhất ở đây là nhà ăn của khách sạn, từ đồ ăn Âu cao cấp đến đồ nướng vỉa hè đều có đầy đủ, tập trung vào khẩu vị, món nào cũng chính tông, bình thường dù không phải khách đến ở khách sạn, cũng có rất nhiều người đến nhà hàng ở đây thưởng thức.
Đêm xuống, khách sạn lại càng đèn đuốc rực rỡ. Vốn dĩ nó mang phong cách cổ đại. Tới khi lầu canh lên đèn, vẻ rực rỡ lung linh của nó đan cài, giao hòa với vẻ tươi sáng của cả tòa thành, khiến thành Tây An cũng không khác gì thành Trường An.
Bây giờ có lệnh đóng cửa khách sạn, có không ít người dân bản địa rảnh rỗi lượn lờ tới ngó nhìn, trên cửa dán một dòng thông báo: Khách sạn đóng cửa sửa sang lại, tạm thời ngừng kinh doanh, mong quý khách hàng thông cảm.
“Nghe nói, phòng mà người đó ở có thứ không sạch sẽ, nói là đang ngủ thì nghe có tiếng ai đó khóc, tới lúc ngồi dậy nhìn thì có một cô gái ngồi trong nhà vệ sinh, mái tóc dài lắm, gặp ma đấy.”
“Thế mới bảo, khách sạn đẹp đến mấy cũng đừng ở mấy phòng cuối dãy, nhiều chuyện xảy ra lắm.”
“Người đã chết rồi, làm sao anh biết có ma quỷ gì không?”
“Nhà tôi có chỗ bà con xa làm lễ tân ở đó, có tin nội bộ thôi. Mấy ông bà nghĩ xem, khách sạn đó bao nhiêu năm rồi, nghe nói hồi trước khi bắt đầu xây dựng người ta đào ra nhiều xương cốt. Lần này là một tay đua vào đó ở, cả đám thanh niên trai tráng trẻ khỏe, chắc chắn ma nữ đó không buông tha rồi.”
***
Trong một nhà hàng cổ gần đường, Hàng Tư, Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu vừa ngồi nghe những tin lá cải xung quanh vừa đợi chủ quan bê đồ ăn lên.
Đang đúng giờ ăn, trên dưới hai tầng của quán đều đông kín người, mười bàn thì đến tám, chín bàn đang thảo luận chuyện xảy ra án mạng ở khách sạn An Ẩn.
Đây cũng là một quán ăn xưa cũ, ai tìm được đến đây cũng đều là người bản địa. Quán chỉ cách khách sạn An Ẩn đúng một con đường hẹp, ngồi ở tầng hai, qua lan can, phóng tầm mắt ra xa là có thể nhìn thấy cửa lớn của khách sạn ở chếch đối diện.
Quán này cũ đến mức nào nhỉ, đến mức toàn bộ các loại bàn ghế gỗ đang dùng trước mắt tuổi đời đều lớn hơn nhiều so với số tuổi ba người họ cộng lại. Nghe nói, chỉ riêng tấm biển hiệu nát trên kia cũng đã hơn trăm năm tuổi rồi.
Sau khi nhận phí giúp đỡ, Hàng Tư bắt đầu thay mặt họ đi nhờ vả. Tới khi ráng chiều nhuộm cả chân trời, cô mới quay về quán trọ, nói với Lục Nam Thâm: Phải đợi thêm.
Đợi điều gì thì Hàng Tư không nói, ngược lại thấy đã đến giờ ăn, cô bèn đề nghị họ ra ngoài ăn.
“Kiếm được tiền của các anh rồi, để tôi mời các anh ăn cơm.”