Tứ Trùng Miên

Chương 20: Hai anh trả tiền mặt hay quét Alipay?

Phải, vốn dĩ chẳng phải chỉ có một vị khách thôi ư? Chẳng phải chính Niên Bách Tiêu nhảy dựng lên đòi ở lại ư?

Lý do anh ấy đưa ra cực kỳ đơn giản: Có thể thi đấu cùng nhau là duyên phận, nếu có thể góp chút sức mọn thì rất tuyệt vời, còn nếu không giúp được gì thì cũng coi như tăng thêm độ hot.

Lục Nam Thâm hỏi Niên Bách Tiêu vẻ rất tò mò: Tăng thêm độ hot gì?

Niên Bách Tiêu nói: “Độ hot của chuyện này.”

Thật ra biểu đạt không chuẩn xác, nhưng Hàng Tư hiểu ý của anh ấy. Anh ấy hy vọng nhiều người quan tâm tới vụ án này hơn và như vậy sẽ có nhiều chứng cứ nổi lên mặt nước.

Nhưng vụ án này càng trở nên nổi tiếng, áp lực dồn lên đôi vai cảnh sát lại càng lớn, có khi lại ảnh hưởng tới việc phá án ấy chứ?

Thế nên cô hỏi Lục Nam Thâm: “Anh cũng nghi ngờ Báo săn bị sát hại?”

Lục Nam Thâm không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, dù sao tính đến thời điểm hiện tại, cảnh sát chưa hề kết luận. Anh chỉ chìm vào sự trầm mặc, rất lâu sau mới nói: “Cái chết của Báo săn còn quá nhiều nghi vấn, nếu muốn biết chân tướng tốt nhất chúng ta nên được tới hiện trường nhìn một lần.”

Việc này rất khó, dù sao hiện trường cũng đã bị phía cảnh sát phong tỏa, cho dù Lục Nam Thâm có quen biết với Báo săn.

Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu ở chung một phòng.

Diện tích, ừm, không quá rộng.

Cả quán trọ được chia làm hai tầng, bao gồm nhiều phòng trọ, kiểu một phòng khách một phòng ngủ hoặc một phòng khách hai phòng ngủ. Khách hầu như đều ở hết trên tầng hai. Tầng một có hai gian phòng ngủ, là của vợ chồng bà chủ, một trong hai phòng được sửa lại làm phòng đọc sách. Khi trời ấm lên, họ sẽ mở rộng khung cửa sổ bằng gỗ, giữa bóng cây xanh mát là mùi sách mùi mực thơm nồng.

Sau nữa là phòng vệ sinh, phòng tắm và phòng bếp. Phòng bếp khá lớn, có thể sử dụng chung. Những vị khách sống ở đây lâu, quen rồi đều thích xuống đây tự nấu, rồi gọi mọi người vào cùng ăn.

Đối diện với phòng bếp là một phòng uống trà rất lớn, uống trà hay uống cà phê đều được, không gian thoải mái, mùa hè có thể tránh nắng, mùa đông có thể tránh gió rét, còn có một lò sưởi rất lớn, ngồi nghe tiếng củi cháy lốp bốp là một trải nghiệm rất bình yên.

Lúc bày hoa tươi cho phòng họ, bà chủ cười nói: “Phòng này tôi vốn nghĩ để một cậu thanh niên ở là vừa đẹp.”

Niên Bách Tiêu là một người tính tình phóng khoáng. Anh ấy ngã thẳng ra giường, thoải mái dang rộng hai tay hai chân, đáp lại bà chủ: “Ừm, rất hợp.”

Là một phòng mở, tức là vừa vào cửa, bên tay trái chính là phòng tắm và phòng vệ sinh, sau đó là một không gian mở. Có một chiếc giường đôi đặt sát cạnh cửa sổ, bên ngoài cửa sổ chính là một cây ngân hạnh già. Mùa này mà ngồi bên cửa sổ nhâm nhi một tách cà phê, ngắm nhìn cây lá mướt mắt đến thất thần là một chuyện rất tuyệt vời.

Có khác gì phòng view đẹp của khách sạn.

Ngay kế bên là phòng của Hàng Tư, kiểu một phòng khách một phòng ngủ, lớn hơn phòng họ khá nhiều. Lúc vào tham quan phòng của cô, Niên Bách Tiêu vốn có ý định thương lượng với cô về việc đổi phòng, nhưng thấy cô còn quá nhiều đồ dùng cá nhân, thu dọn cũng khá phức tạp nên anh ấy bỏ qua suy nghĩ này.

Đối với chuyện Niên Bách Tiêu ở chung phòng, dĩ nhiên Lục Nam Thâm hoàn toàn không muốn, nhưng hết phòng, chẳng còn cách nào khác.

Thủ tục check-in được làm trong phòng uống trà, lúc đó có vài cô gái ngồi trong đó uống cà phê trò chuyện, thấy nhà trọ có thêm hai anh chàng điển trai cực kỳ bắt mắt, họ nhất thời mải ngắm, rồi thì thầm nhỏ to.

Có một cô bạo dạn hơn, gọi to về phía này: “Anh trai, chào các anh!”

Lục Nam Thâm không đáp, rất chuyên tâm điền thông tin cá nhân cho bà chủ. Niên Bách Tiêu thật ra từ nhỏ tới lớn cũng rất thu hút các cô gái, mấy chuyện kiểu này anh ấy cũng đã quen, nhưng anh ấy không giả vờ tảng lờ như Lục Nam Thâm.

Anh ấy hơi nghiêng đầu, khẽ gật ra hiệu với họ, coi như có lời chào, nhưng lại khiến các cô gái khúc khích cười mãi không dứt.

Thấy vậy, bà chủ cười, nói nhỏ: “Hai cậu đẹp trai là hay được mấy cô bé thích lắm, có bạn gái chưa?”

Lục Nam Thâm không nói nhiều, ngược lại Niên Bách Tiêu thì hay chuyện, tuy rằng nói năng còn lơ lớ nhưng được cái hăng nói và rất chân thành: “Chưa ạ, bà chủ có thích hợp không?”

Câu nói này khiến bà chủ ngẩn người.

Lục Nam Thâm cất gọn giấy tờ, khẽ thở dài: “Ý của bạn cháu là bà chủ có ai thích hợp giới thiệu không ạ?”

Niên Bách Tiêu gật đầu lia lịa: “Đúng là ý này.”

Bà chủ vỗ ngực: “Làm tôi hết hồn. Tôi bảo tôi kết hôn rồi, không dám có ý đồ gì với mấy cậu trai trẻ đâu.”

Câu nói này khiến Niên Bách Tiêu gượng gạo, liên tục xua tay.

Bà chủ cũng là một người thoải mái thẳng tính. Bà quay đầu đánh mắt ra ngoài cửa sổ, rồi mới quay về phía họ, lần này giọng nói hạ xuống thấp hơn: “Chẳng phải hai cậu quen với Hàng Tư sao? Con bé không hợp à? Xinh xắn mà tính tình cũng tốt.”

Niên Bách Tiêu phản ứng lại, kinh ngạc: “Cô ấy độc thân ư?”

Lục Nam Thâm vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hàng Tư đang đứng trong vườn, phơi những bông hoa cô ngắt về từ sơn động. Có lẽ cô mượn khay sàng của quán trọ, đang nhanh gọn xếp tất cả dưới ánh nắng.

Tắm rửa xong xuôi cô mới làm mấy việc này, đã thay sang một chiếc quần bò ống ngắn và một chiếc áo phông màu xanh khói sạch sẽ thoải mái. Da cô vốn đã trắng, mặc màu xanh khói trông lại càng trắng hơn, đứng giữa vườn trông cực kỳ bắt mắt.

Mái tóc dài chấm eo còn chưa khô hẳn, đang hơi quăn quăn, giống như một con búp bê vậy. Cũng không rõ chân cô gầy thật hay phần ống của quần bò quá rộng, tóm lại đôi chân cô vừa thon vừa trắng.

Bên dưới cô đi một đôi dép cá sấu, loại dép đó vốn đã to, ngược lại càng khiến chân cô thêm nhỏ, ở cổ chân còn đeo một sợi dây chuyền bằng bạc, dây mảnh, lủng lẳng một trái tim màu đỏ, gót chân cũng trắng đến lóa cả mắt.

Khi cô đưa cái sàng lên cao để phơi, vạt dưới của chiếc áo phông cũng cớn lên một chút, đoạn eo thon nhỏ đó… Lục Nam Thâm khẽ mím môi, yết hầu cong cong gợi cảm vô thức nuốt nước bọt.

Bên tai lại vang lên giọng nói của bà chủ: “Cô ấy ở chỗ tôi hơn nửa năm rồi, tóm lại tôi cũng chưa thấy cô ấy qua lại với người đàn ông nào.”

Lục Nam Thâm lặng lẽ quay vào.

“Cô ấy làm nghề gì vậy?” Anh hỏi một câu.

Bà chủ nhìn Lục Nam Thâm, nghĩ bụng cậu này cũng thật ít nói, từ lúc đi vào nhà trọ đến giờ, số lượng câu nói đếm trên đầu ngón tay. Bà trả lời: “Nghe nói vẫn còn là sinh viên, cũng không biết vì sao lại nghỉ học. Đừng tưởng cô ấy là người nơi khác nhé, cô ấy nổi danh ở vùng này lắm. Mọi người đều gọi cô ấy là thầy đồng, nhà ai mất gì lạc gì, hoặc chuyện mà người thường không làm được đều nhờ cô ấy giúp.”

Niên Bách Tiêu trợn tròn mắt, thầy đồng à.

Lục Nam Thâm không hiểu: “Thế nào gọi là chuyện người thường không làm được?”

“Thì là mấy chuyện…” Bà chủ cân nhắc xem phải diễn đạt thế nào: “Mấy chuyện mà dân ta hay nói là tà đạo. Cô Hàng khác các cô gái khác, chúng tôi đều cảm thấy cô ấy nói chuyện được với người chết. Cậu xem mấy thứ cô ấy mang về…”

Bà chủ hất cằm về phía cửa sổ: “Nghe nói mấy thứ đó mọc trong những thung lũng mà người thường không vào được, không ai mang về được, cô Hàng vẫn mang về được đó thôi.”

Nói tới đây, bà bỗng nhiên nhìn họ vẻ ngập ngừng: “Hai cậu có phải bạn của cô ấy không? Không biết gì về cô ấy à?”

Niên Bách Tiêu ấp úng trả lời: “Bèo nước gặp nhau, cô Hàng đối đãi nhiệt tình.”

Lục Nam Thâm liếc anh ấy.

Bà chủ ngỡ ngàng, gật đầu: “Cô Hàng tốt tính lắm, có điều…” Bà ngừng lại một chút: “Hai cậu không nhờ cô ấy giúp việc gì đấy chứ?”

Lục Nam Thâm không hiểu vì sao bà chủ lại hỏi như vậy, Niên Bách Tiêu cũng khá bất ngờ: “Dẫn chúng tôi tới quán trọ… có tính không?”

Bà chủ ngẫm nghĩ rồi khoát tay: “Giúp chút việc nhỏ này thì cũng chẳng đáng gì, có điều…”

Thấy họ nhìn mình chằm chằm, bà chủ bật cười: “Cũng không có gì, chỉ là cô Hàng cũng rất thực tế.”

Niên Bách Tiêu bày ra cái vẻ đã hiểu thấu mọi lời: “Thực tế tốt mà.”

Bà chủ nhìn anh ấy, biểu cảm phức tạp.

Còn Niên Bách Tiêu thì ngó đầu ra nhìn Hàng Tư ở ngoài cửa sổ, chép miệng mấy tiếng: “Cô bé xinh thế mà đáng tiếc là không yêu đương gì.”

Lục Nam Thâm nhíu mày: “Cô ấy còn trẻ mà.” Dứt lời anh đi ra khỏi phòng uống trà.

Niên Bách Tiêu thấy vậy, cũng vội vã đi theo. Các cô gái trong phòng tiếp tục ríu ra ríu rít, thậm chí còn đứng dậy ngó ra ngoài, xem họ ở phòng nào.

Hàng Tiêu còn sàng hoa cuối cùng, đang giơ lên rất cao, nhưng chiều cao có hạn, mấy lần với mãi không tới. Cái sàng trong tay cô nghiêng ngả, hoa sắp rớt xuống, rơi vãi khắp đất thì bỗng thấy có một bàn tay từ sau lưng vững vàng đỡ lại giúp cô, tiện thể nhẹ nhàng đặt lên chỗ cao.

Hàng Tư quay đầu lại nhìn, là Lục Nam Thâm.

Thật tình, nhìn ở góc này trông anh lại càng cao hơn.

***

Trở về phòng, qua cửa sổ vẫn còn nhìn thấy mấy cô gái trong phòng trà, vẫn còn đang vẫy tay với họ.

Niên Bách Tiêu muốn đóng cửa sổ, nhưng cảm thấy không quá lịch sự nên nhịn xuống. Anh ấy hỏi Lục Nam Thâm: “Họ đang nói gì thế? Khen tôi đẹp trai à?”

Lục Nam Thâm thấy chỉ có một chiếc giường thì rất sầu não, không buồn ngẩng đầu lên: “Họ đang nói về đam mỹ.”

“Đam mỹ là cái gì?”

“Không rõ, tóm lại hai chữ đó phát âm như vậy.” Lục Nam Thâm tay chống hông. Tối nay ngủ kiểu gì đây? Anh cũng chẳng muốn ngủ trên xe. “Họ còn đang thảo luận chúng ta ai là công, ai là thụ.”

Hai chữ này anh cảm thấy mình phân tích không sai.

Niên Bách Tiêu lại ngẩn ra, không hiểu: “Trống thì phải đi với mái chứ?”

Lục Nam Thâm thở dài, mấy lọn tóc mai trước trán bị anh phì phì thổi bay. “Chắc họ nghĩ chúng ta là một đôi.”

Niên Bách Tiêu hiểu ra, giật mình, da gà nổi khắp người. Tuy rằng ở nước ngoài anh ấy thường xuyên nhìn thấy cảnh này, anh ấy cũng không phản đối chuyện này, nhưng không có nghĩa là anh ấy thích mấy chuyện này.

Anh ấy lặng lẽ đóng cửa sổ lại, chặn hết mấy ánh mắt thị phi tưởng tượng kia.

Lúc Hàng Tư gõ cửa phòng họ, họ vừa mới tắm rửa xong. Ăn mặc rất chỉnh tề, đặc biệt là Lục Nam Thâm, dù là quần áo hay cử chỉ, ở anh luôn toát ra một sự lịch lãm, gia giáo.

Họ không sấy tóc, trời nóng thế này, để khô tự nhiên một lúc là được, nên trông cả người rất đáng yêu.

Hàng Tư hỏi họ sao lại đóng cửa sổ, không thấy nóng à? Niên Bách Tiêu thành thật: “Họ đang nghi ngờ hai chúng tôi là gay.”

Lục Nam Thâm không nói không rằng lập tức đẩy thẳng cửa ra. Thấy Niên Bách Tiêu nhìn mình chằm chằm, anh nói: “Cậu đóng cửa càng lạy ông tôi ở bụi này à?”

Hàng Tư ở bên có chút… ừm.

Cô gãi đầu, thôi vậy, nói chuyện chính đi.

“Chúng ta tính toán một chút đi.”

Đừng nói là Niên Bách Tiêu, cả Lục Nam Thâm cũng sững người. Tính cái gì nhỉ?

Hàng Tư thẳng thừng rút sổ ra, liệt kê cho họ một loạt:

Mượn khu dừng chân của cô, hai phần cánh gà, năm hộp mỳ, một thùng nước dùng, ba bình cà phê, giúp Niên Bách Tiêu xua đuổi dã thú, dẫn họ về Tây An sắp xếp chỗ ở…

Cô nói: “Mấy chi phí như mượn khu dừng chân, xua đuổi dã thú và dẫn các anh về Tây An, các anh cứ xem xét, có lòng thì gửi. Nhưng những thứ ăn uống được tôi đã lấy giá tiêu chuẩn thì các anh phải trả, tổng cộng là 208 đồng. Tôi bớt số lẻ cho các anh là tròn 200 đồng, các anh trả tiền mặt hay quét Alipay?”