Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 50: Hiện Giờ Cũng Xúc Phạm Rồi Có Hiểu Không?

Thực ra Khưu Tiểu Ngư định nói là dáng vẻ gãy mệnh căn, cuối cùng cảm thấy nói như vậy sẽ xúc phạm tới lão đồ đệ nhà mình.

Lý Quải Tử: … Hiện giờ cũng xúc phạm rồi có hiểu không?

“… Sư phụ, cha mẹ của Quải Tử đã sớm qua đời.” Vẻ mặt Lý Quải Tử u oán nhìn Khưu Tiểu Ngư, có người nào nói như vậy sao?

“Ồ, vậy ngươi nén bi thương!” Khưu Tiểu Ngư thản nhiên nói một câu, an ủi cũng quá không có lòng rồi.

“Sư phụ, người nói xem chân này của ta còn cần chữa trị không?” Thực ra Lý Quải Tử rất tin vào số mệnh, hắn ta què chân mười mấy năm, thậm chí vì chuyện này mà bị người ta gọi thành Lý Quải Tử.

Kết quả vừa mới chữa khỏi, chưa tới hai canh giờ lại bị gãy.

Không phải là trời cao không muốn hắn ta tứ chi kiện toàn thì là gì?

“Sao thế, bị thương đến chỗ quan trọng rồi à?” Khưu Tiểu Ngư nhìn lướt qua giữa hai chân Lý Quải Tử.

Lý Quải Tử lập tức hiểu ra, gương mặt đỏ bừng: “Không phải.”

“Không phải vì sao ngươi không chữa trị? Không nên giấu bệnh sợ thầy.” Khưu Tiểu Ngư tỏ vẻ không tin.

“Ta không có, chẳng qua chân ta vừa mới được chữa khỏi, hiện giờ lại bị gãy, có lẽ là trời cao không cho ta có tứ chi kiện toàn, đây đều là số mệnh.” Mặt Lý Quải Tử đỏ như sắp nhỏ máu.

Có chút khó hiểu vì sao một tiểu nha đầu như Khưu Tiểu Ngư, vậy mà mặt không đổi sắc nói những lời như thế.

Tuy Lý Quải Tử là đại phu, năm nay cũng đã 40 tuổi, nhưng hắn ta vẫn còn là gà tơ.

“Cho nên chỉ vì chuyện này, ngươi định không cần cái chân này nữa?” Khưu Tiểu Ngư vô cùng khϊếp sợ, vậy mà có người ngu ngốc như thế, còn là đại phu, hắn ta học y thuật kiểu gì vậy?

“Cũng… Cũng không phải…” Lý Quải Tử có dự cảm, nếu hắn ta nói đúng vậy, Khưu Tiểu Ngư nhất định sẽ thất vọng đối với hắn ta.

“Không phải thì tốt, ta còn tưởng ngươi thật sự ngu ngốc như vậy.” Sau khi Khưu Tiểu Ngư nói xong, đã giúp Lý Quải Tử chữa khỏi chân, bởi vì hệ thống đã tuyên bố nhiệm vụ.

[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng một túi dán phong thấp, khen thưởng một túi đường trắng!]

Dán phong thấp và đường trắng đặt bên nhau, Khưu Tiểu Ngư tỏ vẻ…

Có thể tiếp nhận.

Đáng tiếc chính là đường trắng mà không phải đường phèn, nếu không nàng có thể lấy ra làm kẹo cho ngọt miệng!

Tuy Khưu Tiểu Ngư không thể nói thích ngọt như mạng, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Trước mạt thế Khưu Tiểu Ngư chưa từng uống trà sữa, bởi vì gia giáo trong nhà tương đối nghiêm, không cho phép uống đồ uống không lành mạnh, cho dù là đầu bếp trong nhà nấu ăn cũng ít đường.

Sau này xảy ra mạt thế, Khưu Tiểu Ngư tìm được trà sữa hòa tan nhanh trong siêu thị, trà sữa kia thật ngọt, đáng tiếc là quá ít, chỉ uống được hai lần.

Sau này lớn lên vật tư có thể tìm được càng ngày càng ít, càng đừng nói thứ như trà sữa.

Ngay cả kẹo Khưu Tiểu Ngư cũng ít được ăn.

Tuy không phải là đường phèn, nhưng Khưu Tiểu Ngư vẫn mở túi đường trắng ra, dùng thìa múc một thìa cho vào miệng.

“Thật ngọt!”

Lý Quải Tử: Sư phụ đúng là quỷ thần khó lường, vậy mà có thể đột nhiên lấy ra một túi đường trắng bóng, không biết là ngọt cỡ nào?

“Làm sao? Ngươi muốn ăn à?” Khưu Tiểu Ngư hơi nhướng mày hỏi.

Lý Quải Tử xấu hổ lắc đầu, hắn ta muốn biết là ngọt thế nào, không phải rất muốn ăn.

“Há miệng, múc một thìa cho ngươi!” Khưu Tiểu Ngư có chút đau lòng nói.

Có thể khiến Khưu Tiểu Ngư chia một thìa đường, chuyện này đã là hành động vô cùng hào phóng.

Nhìn xem trong không gian của nàng chất đầy con mồi, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới lấy ra cho thôn dân ăn, bởi vì nàng chưa từng coi những người đó thành người một nhà.

Nàng cảm thấy lấy ra chính là lãng phí, là hành động ngu ngốc.

Hiện giờ chẳng những lấy khô bò ra cho Khưu Văn Vũ ăn, còn lấy đường trắng chia cho Lý Quải Tử.

“Đa tạ sư phụ, vậy mà đường này trắng tinh giống như bông tuyết, không biết làm kiểu gì?” Lý Quải Tử cảm thán.

“Chuyện này ta cũng không biết.” Khưu Tiểu Ngư cảm thấy có đồ ăn là được, quản nhiều như thế làm gì.

Cuộc sống ở mạt thế con người chỉ muốn sống qua hôm nay, từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến tương lai, bởi vì bọn họ căn bản không có tương lai, không biết ngày nào sẽ chết đi, sao có thể nghĩ chuyện lâu dài như vậy.