Tuy trước đây Khưu Văn Vũ chưa từng học y thuật, nhưng mà hắn ta từng nghe nói tới bàn về bệnh thương hàn này, quyển bàn về bệnh thương hàn mà thường ngày tiếp xúc tuyệt đối không thể so được với quyển hắn ta vỗ trên trán.
Phải nói căn bản không cùng một cấp bậc, giống như cái trước là bản lỗi, mà thứ hắn ta học hiện giờ mới chân chính là bàn về bệnh thương hàn.
Tác giả của bàn về bệnh thương hàn tên Trương Trọng Cảnh, nhưng bàn về bệnh thương hàn trong đầu Khưu Văn Vũ đang quen thuộc không biết tác giả là ai.
Khưu Văn Vũ không biết rằng, quyển sách mà hắn ta tiếp nhận trải qua vô số thế hệ hoàn thiện, đương nhiên là có khác biệt.
“A…””
Ngay khi Khưu Tiểu Ngư nghĩ khi nào Khưu Văn Vũ mới có thể tỉnh lại, trong rừng vang lên tiếng hét thảm.
Khưu Tiểu Ngư di chuyển, lập tức chạy về phía phát ra âm thanh.
Là giọng Lý Quải Tử, nếu đã nhận làm đồ đệ, tuy ghét bỏ nhưng Khưu Tiểu Ngư vẫn sẽ không để hắn ta xảy ra chuyện.
Dù sao mới thu nhận còn chưa dùng gì đã xảy ra chuyện, vậy không phải uổng phí sao.
“Chân của ta, chân của ta…” Lý Quải Tử nắm chặt thảo dược trong tay, ngã trên đất, cái chân mới được Khưu Tiểu Ngư chữa trị lại bị đâm gãy.
Mà trước mặt hắn ta chính là một con lợn rừng to, Lý Quải Tử kéo chân gãy không ngừng lùi về sau, tay còn nắm chặt lấy thảo dược kia.
Khi Khưu Tiểu Ngư tới đây thì thấy được cảnh tượng như vậy.
Đột nhiên cảm thấy Lý Quải Tử có chút ngu ngốc, thảo dược có thể lại đi tìm, nhưng vì thảo dược trong tay mà chậm trễ thời gian chạy trốn.
Nhưng mà rất nhanh lực chú ý của Khưu Tiểu Ngư đặt lên lợn rừng, xuyên qua tới đây lâu như vậy, sói và hổ, thỏ và gà Khưu Tiểu Ngư đều từng thấy, nhưng chưa từng thấy lợn rừng.
Sao trong không gian của nàng có thể thiếu thịt heo được?
“Sư phụ, chạy mau, ở đây có lợn rừng, chạy mau đi…” Lý Quải Tử nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư đột nhiên xuất hiện thì lập tức luống cuống, sợ Khưu Tiểu Ngư đi tới nhỡ đâu bị con lợn rừng phát hiện, tấn công nàng thì phiền phức.
Mình chết thì thôi, nhưng sư phụ hắn ta còn nhỏ như vậy, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện.
Vào thời khắc mấu chốt, rõ ràng là Lý Quải Tử đã quên mất giá trị võ lực của Khưu Tiểu Ngư, chủ yếu là vóc dáng và diện mạo của Khưu Tiểu Ngư có tính lừa gạt, luôn khiến người ta quên đi theo bản năng.
“Đừng ầm ĩ!” Khưu Tiểu Ngư thản nhiên nói một câu.
Nhỡ đâu dọa con lợn rừng này chạy mất thì làm sao.
Lý Quải Tử lập tức im miệng, mím chặt môi.
Mà lúc này con lợn rừng kia đã phát hiện ra Khưu Tiểu Ngư.
Trong mắt Khưu Tiểu Ngư hiện lên chút hoảng hốt.
Xong đời, con lợn rừng này muốn chạy!
Quả nhiên con lợn rừng phát hiện ra Khưu Tiểu Ngư xong, vốn muốn tiến lên tấn công Lý Quải Tử đột nhiên dừng lại, trong mắt con lợn lộ ra sợ hãi, quay đầu chạy mất.
Lý Quải Tử: …
“Bây giờ mới chạy không còn kịp nữa.” Khưu Tiểu Ngư nhảy lên, một chân đá vào răng nanh của con lợn, răng nanh bị Khưu Tiểu Ngư đá gãy, ngay cả con lợn cũng ngã xuống đất.
Lý Quải Tử trợn mắt há hốc miệng nhìn, hóa ra con lợn rừng này cũng sẽ bắt nạt kẻ yếu, gặp Khưu Tiểu Ngư vậy mà không chiến lại chạy.
Lý Quải Tử biết Khưu Tiểu Ngư lợi hại, nhưng không cảm thụ được trực tiếp.
Mà hiện giờ, khϊếp sợ khiến hắn ta quên đi đau đớn trên đùi.
Đây là giá trị võ lực dạng gì mà dùng hai chân có thể đá con lợn rừng chết đi, con lợn rừng này ít nhất cũng phải 150 cân.
“Ngây ngốc cái gì, bị thương ở chỗ nào?” Nhìn thấy người Lý Quải Tử đầy máu, Khưu Tiểu Ngư có chút hoài nghi có phải bị thương tới mệnh căn hay không, nếu không sao Lý Quải Tử choáng váng như thế?
“Bị thương đến chân, chân người chữa khỏi giúp ta lại gãy.” Lý Quải Tử lộ ra vẻ mặt chua xót, cảm thấy có lẽ trời cao không muốn nhìn thấy chân hắn ta khỏi, cho nên mới chữa xong lại bị gãy.
“Gãy thì có thể chữa tiếp, ngươi lộ ra biểu cảm như phụ mẫu chết là có ý gì?” Khưu Tiểu Ngư ghét bỏ.