An An là một đứa trẻ yên tĩnh, nên tuy ở trong gia đình này cảm thấy cô quạnh, cô bé vẫn thích nghi rất tốt.
Sống ở cô nhi viện, thầy cô phải chăm sóc rất nhiều đứa trẻ, thầy Trương không thể bao quát hết tất cả, chỉ có thể khiến cho lũ trẻ ngoan ngoãn, không gây lộn là đã tốt rồi.
Mặc kệ làm cái gì, An An đều là người sẽ nói chuyện với bọn nhỏ, nhưng tất thảy cả đám nhóc con đều chỉ ba đến năm tuổi, có thể chơi trò gì được chứ.
Nhưng khi theo mẹ thực tập thì ngược lại.
An An thích làm cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau cô ấy, làm gì cũng cảm thấy vui.
Cũng giống như bây giờ vậy, theo mẹ ngồi trước bàn trang điểm, cô bé nhìn thấy đều thích thú.
Mạc Tuệ rất ít khi trang điểm, vì muốn ăn ảnh, nhưng không muốn để mặt mộc ghi hình vào sáng sớm, nên cô cũng chỉ tự làm đơn giản thôi.
Nhưng bây giờ muốn đến nhà người khác làm khách thì lại khác.
Nhưng người quản lý vừa đặc biệt gọi điện nhắc nhở, lần đầu tiên tổ chương trình cho ba nhóm khách tụ lại cùng nhau, nhất định sẽ đăng lên trang chính của Weibo, kể cả khi cô không quan tâm mấy lời bàn tán nghị luận trên mạng, nhưng chẳng lẽ cô lại từ bỏ cơ hội việc làm?
“Mạc Tuệ, người khác có thể không biết tình trạng của chúng ta, nhưng chúng ta biết rõ nhất. Từ sau bộ điện ảnh năm trước trở đi, em vẫn luôn không chịu nhận thêm vai diễn nào nữa.”
“Em nhìn trúng mấy người đạo diễn, họ luôn yêu cầu rất cao đối với diễn viên, đợt trước Châu đạo diễn còn hỏi nhỏ, mấy năm nay, em sao trông như người thiếu linh khí vây.”
“Thời kì đỉnh cao của một nữ diễn viên rất ngắn, dù nói em có thực lực, chúng ta không sợ, nhưng vấn đề là mấy năm nay, thực lực của em đâu hết rồi?”
“Nếu em vẫn còn muốn sự nghiệp của mình, thì đừng có mà lao đao như vậy nữa, lăn lộn không vực dậy nổi, mà chương trình tạp kỹ này cũng vì em mà nhận được rất nhiều sự chú ý, nên đầu tiên em phải xào lại độ nổi tiếng của mình đã...”
Quản lý Ngô đã mang theo cô được mười mấy năm, con đường đi lên này, sự nghiệp của Mạc Tuệ vốn dĩ phát triển thuận buồm xuôi gió, nhưng mấy năm gần đây thì lại dậm chân tại chỗ.
Cô không cần thử vai, mà trực tiếp được nhận vào đoàn phim, nhưng mà có thể sống được bằng tiền dành dụm tới bao giờ cơ chứ?
Mấy đạo diễn quen biết đều không hài lòng với phần diễn của cô, chính cô cũng vậy.
Gần đây nhất là khi vào đoàn phim chưa được bao lâu, Mạc Tuệ đã lấy lí do sức khoẻ không tốt để rời đoàn, tuy truyền thông không có làm lớn, nhưng trong cái vòng vây này, làm gì có cái gì gọi là bí mật.
Nói cách khác, con đường sự nghiệp của Mạc Tuệ ngày càng hẹp dần.
Nếu có người quyết tâm phơi bày tình trạng của cô bây giờ ra thì phải làm sao?
Hiện tại cô chẳng khác nào đang đi trên dây cáp vậy, chỉ cần bất cẩn một chút, sẽ ngã tan xương nát thịt.
Một áp lực vô hình luôn quanh quẩn trong lòng.
Không phải không muốn, chỉ là tâm trạng bên trong của cô ấy, không cho phép cô cố kỵ như hồi còn trẻ.
Mạc Tuệ day day trán, đặt hộp phấn trong tay xuống bàn trang điểm.
[Không trang điểm sao? Tổ chương trình cố tình sắp xếp bàn trang điểm trong một góc phòng khách, còn không phải vì để chúng ta thấy được đại minh tinh trang điểm sao? ]
[Tôi còn muốn xem Mạc Tuệ làm beauty blogger kìa. ]
[Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Mạc tuệ như vậy có phải không chuyên nghiệp lắm không? Cô ấy cũng là minh tinh đó trời, hay là ngay cả nhan sắc cũng không cần bán nữa, chẳng nhẽ cảm thấy tiền chơi gameshow rất dễ kiếm à, mà nằm không chờ mấy đồng tiền vô dụng hay sao? ]
[+1, bé con thật sự rất đáng yêu, nhưng Mạc Tuệ làm mấy việc này, sao mà lại làm người ta chướng mắt thế nhỉ? ]