Mũi Điếc Và Người Điều Chế Hương

Chương 14: Cất giấu cẩn thận

Như những đêm khi tiếp xúc gần với Ngô Lâm, Quý Văn lại gặp được áng mây hồng. Nhưng nay tổ nghề không độ cậu, Quý Văn không những không thể khám phá thêm note hương mới mà còn cảm giác sắp bị cái mây hồng chết tiệt này đè chết rồi.Ngột quá... không thể thở nổi.

Quý Văn giãy giụa, cuối cùng cũng thoát ra khỏi ác mộng và ngã thẳng xuống giường, người cậu hệt như cái bánh donut cắn dở lăn một cái trên đất rồi nằm oạch ra. Khi nãy lúc bị Quý Văn hết đạp rồi đẩy nên Ngô Lâm cũng đã bị đánh thức. hắn không thể tưởng tượng được hắn đã ôm con thỏ nhỏ này cả đêm, đến nỗi chóp mũi hắn đã lại bị huơng hoa mân côi bao bọc lấy. Thây Quý Văn giãy giụa, Ngô Lâm buông lỏng tay. Nhưng không may lúc ấy Quý Văn xô mạnh quá nên bật khỏi tay hắn. Cậu đã không thể đá được Ngô Lâm mà ngược lại làm cho bản thân văng ra khỏi giường.

Quý Văn nằm thành hình chữ X dưới sàn, mắt lăng lăng nhìn trần nhà.

Cậu cảm nhận được từng khối cơ trên cơ thể mình đang kêu than. Mông đau, eo đau, lưng cũng đau.

Nhưng đối với Quý Văn mà nói những cơn đau thể xác này đâu có là gì.

Cậu không muốn gặp người nữa, đặc biệt là Ngô Lâm.

Ngô - mình đồng da sắt - Lâm thấy cậu mãi không chịu đứng dậy, nghĩ cậu bị ngã đến hỏng luôn rồi bèn đứng dậy ra xem.

"Cậu có đứng dậy được không?"

Quý Văn quay mặt đi nơi khác, nở một nụ cười thấy chết không sờn

"Anh đừng nói chuyện với tôi, tôi đang phải giao tiếp với cái mông của mình."

"???" Đôi khi thỏ ngốc thực sự làm hắn rất khó hiểu. Nhưng không thể để Quý Văn nằm dưới đất mãi được, mặc kệ cậu từ chối giao tiếp, hắn lại nhấc bổng cậu lên hết sức nhẹ nhàng rồi đặt lên giường, sau đó quay người vào phòng tắm.

May mắn trong nhà có đầy đủ cao dán chấn thương, Ngô Lâm vạch áo của Quý Văn lên rồi đắp miếng cao vào. Cao dán làm bằng vải trắng, đắp lên trên làn da tuyết. So đến cùng không biết cái nào mới trắng hơn. Quý Văn hết sức ngoan ngoãn để Ngô Lâm hành sự xong. Suy cho cùng thủ phạm gián tiếp gây nên tai nạn của cậu chính là Ngô Lâm, hắn là nên phục vụ người bệnh là cậu cho tốt. Làm xong công tác tư tưởng và điều chỉnh cảm xúc, Quý Văn rất nhanh đã trở về trạng thái thường ngày. Bình tĩnh, tự tin, chiến thắng.

-----------------

Khi Ngô Lâm và Quý Văn xuống lầu ăn sáng đã thấy An Dư hiên ngồi ăn hoành thánh một cách duyên dáng. An Dư Nhiên cũng phát hiện ra họ, liền lên tiếng chào hỏi trước:

"Anh Quý Văn, Ngô tổng, buổi sáng tốt lành."

Hai người hiếm khi tâm linh tương thông mà cùng nhau gật nhẹ đầu rồi đáp:

"Chào buổi sáng."

An Dư Nhiên nhạy bén nhận thấy dáng đi của Quý Văn có chút bất thường, không nghĩ nhiều mà nói:

"Hai anh tình cảm thật đấy, chắc tối qua anh Quý Văn đã mệt lắm."

"...Không phải vậy đâu." Quý Văn ngượng nghịu đáp.

Ngược lại, Quý Văn trong mắt An Dư Nhiên lại là bộ dạng người vợ thẹn thùng.

"Sao phải giấu em chứ, hai người tình cảm tốt vậy mà. Em còn thấy anh cất kĩ áo của Ngô tổng trong góc tủ đấy."

Quý Văn cứng người, như bị trấn yểm mà hóa đá ngay tại chỗ. Ngô Lâm nghe vậy cũng sững sờ. Sau hôm đó khi mà hắn bảo Quý Văn ném chiếc áo sơ mi ấy đi, những tưởng cậu ta sẽ tức giận rồi ném vào thùng rác nhưng hắn đã lầm. Quý Văn vậy mà giữ áo của hắn lại, thậm chí còn cất giữ kĩ càng. Có phải Quý Văn có mưu đồ bất chính với hắn? Hay ngay từ dầu, người Quý Văn thích vốn không phải là An Dư Nhiên mà là... Còn Quý Văn, với năm giây suy nghĩ cặn kẽ lại, cậu liền phát hiên ra vấn đề: tại sao An Dư Nhiên lại có thể tùy tiện mở tủ quần áo của mình ra vậy chứ?

Cậu ngay lập tức lạnh giọng:

"Tại sao cô lại mở tủ quần áo của tôi?"

An Dư Nhiên thấy Quý Văn không vui liền giải thích để hòa hoãn bầu không khí:

"Không phải hồi nhỏ cho tới cấp ba em vẫn hay mượn tạm quần áo của anh sao? Hôm qua em muốn tắm rửa nên chưa hỏi ý kiến anh tìm mặc luôn." Giọng cô như nai tơ run run chực khóc.

Không được nói nữa đâu aaaaaa. Càng nói Quý Văn càng cảm thấy nguy cơ gia tăng độ hận thù của nam chính với cậu ngày càng cao. Liếc nhìn Ngô Lâm áp suất thấp như sắp thiên đao vạn quả mình bên cạnh, Quý Văn cố giữ bình tĩnh hắng giọng:

"Tôi đã là người có gia đình, sau này cô không thể tùy tiện mở tủ và lấy quần áo của tôi mặc được nữa."

"Vâng, em biết rồi, là do lỗi của em đã không suy nghĩ chu toàn. Em xin lỗi anh Quý Văn, xin lỗi Ngô tổng." Nói rồi An Dư Nhiên nắm chặt góc áo rồi chạy lên trên phòng.

Người đã đi nhưng Ngô Lâm vẫn không chịu tha cho Quý Văn, chiếu ánh nhìn chằm chặp vào cậu. Còn Quý Văn thì coi như không biết gì, ngoảnh mặt làm ngơ. Cuối cùng Ngô Lâm cũng đưa ra phán quyết cuối cùng.

"Dư Nhiên bảo cô ấy muốn tắm nên mới mở tủ quần áo cậu. Nói vậy là hiện tại cô ấy đang mặc quần áo của câu?"

"Tôi không biết, tôi không liên quan, quần áo của tôi không có quan hệ gì với tôi cả. Anh đi mà hỏi An Dư Nhiên ấy, tôi đâu có chủ ý đưa quần áo của mình cho cô ta mặc đâu."

Ngô Lâm cũng thừa biết rằng việc An Dư Nhiên sử dụng đồ của Quý Văn không phải do cậu, nhưng hắn vẫn cảnh cáo tình địch của mình:

"Cậu tốt nhất không nên đánh chủ ý lên người Dư Nhiên."

...Càng không được có ý đồ gì với tôi.

Tác giả:

Quý Văn: An bánh bèo báo hại đời tôi rồi!

Cạy đầu Ngô Lâm ra khám xem hắn đã bổ não được đến đâu nào rồi nào 🧐