Mũi Điếc Và Người Điều Chế Hương

Chương 13: Không ngủ sofa

Quý Văn được Ninh Nhật Lãng đưa về Lạc Nhật Thủy Đình. Cậu hỏi Quý Văn sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở chung cư Bắc Tây, thậm chí còn không tự lái xe.

"Là đi cùng với Ngô Lâm tới để giải cứu An Dư Nhiên khỏi tay của Thẩm Hạ Dương. Anh ta đi về trước cùng với An Dư Nhiên rồi. Cậu ở gần đó tớ mới gọi cậu đấy chứ." "Chồng cậu cũng đến quá là không được đi. Dù sao cũng không nên..."

Quý Văn tỏ ra chán nản lắm nhưng thái độ của cậu lại hết sức dửng dưng.

"Cũng chẳng phải tình cảm yêu đương thắm thiết gì, qua năm mới là chúng tớ đường ai nấy đi rồi." Hắn đi về trước còn tốt chán. Quý Văn cậu không muốn làm bóng đèn 500W giữa nam nữ chính rồi phải chịu áp suất thấp của Ngô Lâm đâu.

Ninh Nhật Lãng thở dài "Cậu đấy, vì theo đuổi An Dư Nhiên mà chấp nhận kết hôn cản trở hai người bọn họ. Giờ xem đi, hối hân không kịp."

Cuộc kết hôn của nam chính và pháo hôi không chỉ đơn giản do nguyên thân muốn trói buộc, khiến Ngô Lâm trở thành người mất tự do. Mà phần lớn hơn còn là do nhà họ Quý tuy là gia tộc lâu đời vững chắc trong X thành nhưng lại đang dần bị đẩy lui khỏi thị trường, vậy nên gia tộc cậu cần một sự trợ giúp để quay trở về vị thế kinh tế như trước.

Dòng xe vẫn di chuyển nườm nượp ra vào tạo thành dải màu sắc trải khắp các con đường trong trung tâm thành phố. Cuộc sống về đêm của X thành nhộn nhịp nhưng không còn tình trạng tắc nghẽn giao thông như ban sáng. Quý Văn nhìn ánh đèn của xe cộ rồi lại rời mắt đến những tào bê tông cốt thép chọc trời được bao phủ bởi thứ đèn led lộng lẫy. Sự phù phiếm xa hoa ấy rực rỡ đến nỗi che lấp mất vẻ đẹp của những vì tinh tú trên trời. Ferrari của Ninh Nhật Lãng góp thêm sắc cam vàng đỏ cho dải lụa đèn, chẳng mấy chốc mà hai người đã về tới trước cổng lớn của Lạc Nhật Thủy Đình.

Quý Văn xuống xe, vẫy vãy tay với bạn thân:

"Hôm khác tớ mời cậu một bữa."

"Cậu về nhà bây giờ có ổn không vậy?" Quý Văn biết Ninh Nhật Lãng lo lắng điều gì.

"Không sao cả, căn nhà đó đứng tên tớ nữa đấy, anh ta không đuổi tớ đi đc đâu."

"Vậy... chúc cậu sống lâu trăm tuổi."

--------------

Quý Văn vừa mở cửa thì phát hiện nhà vẫn còn sáng đèn, cậu thấy Ngô Lâm vẫn đang ngồi trong phòng khách. Nghhe thấy động tĩnh hắn liền quay đầu về phía này.

"Dư Nhiên đi ngủ rồi."

Quý Văn chỉ gật gật đầu không nói gì. Cậu có hỏi đâu mà hắn nói với cậu làm gì kia chứ?

Ngô Lâm nhìn bước chân cậu tập tễnh đi về phía sô pha. Vừa đến nới cậu liền như người mất hết cơ và xương mà hóa lỏng ngồi phịch xuống.

"Anh lên phòng thì giúp tôi tắt điện phòng khách nhé. Tối nay tôi ngủ ở đây." Cậu đau chân lắm, lười lết lên phòng. Hơn nữa quần cả ngày trời cậu rất mệt mỏi, chỉ cần ngả lưng thì cơ thể liền tiến vào trạng thái sẵn sàng đi vào giấc ngủ.

"Chân cậu sao vậy?" Ngô Lâm không hiểu làm sao. Lúc này Quý Văn mới vén ống quần lên xem. Cậu không nghĩ bắp chân cậu tím đỏ đến lợi hại vậy. Những vết bầm trải dài trên bắp chân trắng nõn của cậu lại trông càng thêm kinh người, ai không biết còn có thể tưởng cậu bị bạo hành, ngược đãi. Bây giờ Ngô Lâm mới nhớ ra ban nãy dưới bàn hắn đã ra tay quá nặng. Có một cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng hắn.

Ngô Lâm đi về phía bếp, trở ra với trên tay là một túi chườm lạnh. Hắn không nói không rằng khẽ nâng cẳng chân cậu lên, nhẹ nhàng chườm lên vết thương của Quý Văn. Cảm nhận được cái lạnh đột ngột, Quý Văn khẽ co rút chân lại. Cậu giãy giụa muốn thoát ra nhưng cổ chân đã bị Ngô Lâm nắm chặt đến không thể di chuyển.

"Ngoan nào, để tôi xử lí giúp cậu."

Chườm lạnh làm cho vết bầm bớt đau nhức hơn nhưng rốt cuộc nó vẫn không thể là mờ đi màu xanh tím trên da Quý Văn. Ngô Lâm đứng dậy đặt túi chườm qua một bên, khi hắn lại chuẩn bị cúi người về phía cậu, Quý Văn ngay lập tức phản ứng lại:

"Tôi không đau nữa. Anh mau đi nghỉ đi, tôi ngủ ở đây rồi."Ngô Lâm lạnh nhạt cúi người xuống, một tay nhẹ nhàng luồn qua hia chân của Quý Văn, tay còn lại đỡ lưng cậu rồi nhẹ tênh mà bế bổng cậu lên.

Quý Văn đột ngột bị nhấc lên cao, liền theo bản năng mà vòng tay ôm lấy cổ Ngô Lâm ổn định cơ thể. Cậu hoảng hốt:

"Anh... anh làm gì vậy?"

"Nếu hôm sau An Dư Nhiên tỉnh dậy thấy cậu ban đêm ngủ trên sofa thì không phải tôi mang tiếng là người vô trách nhiệm à?"

Cmn chứ anh nói cái quái gì vậy:)) Chính anh mới là người muốn cô ấy biết chúng ta không phải loại quan hệ đó nhất đấy đồ khùng. Quý Văn âm thầm phun tào trong lòng.

"Vậy thì anh thả tôi xuống, tôi vẫn có thể tự đi được."

Ngô Lâm chỉ quăng một ánh mắt nghi ngờ cho cậu rồi tiếp tục vũng vàng bước lên lầu.

Quý Văn: "....."

Khi lên đến tầng hai, đáng lý ra Ngô Lâm nên đưa Quý Văn về căn phòng phía bên tay trái nhưng hắn lại cứ thế bước về phòng hắn. Quý Văn thấy ngờ ngợ trong lòng. Lúc hồi thần lại cậu đã được đặt trên giường trong phòng của Ngô Lâm.

Cậu ngay lập tức liếc sang Ngô Lâm

"Tại sao tôi lại ở phòng anh?"

Hắn thản nhiên đáp lời cậu:

"Phòng cho khách chưa được dọn dẹp nên tôi tạm thời cho An Dư Nhiên dùng phòng của cậu rồi. Tối nay cậu sẽ ngủ cùng tôi."

Ý tứ rất rõ ràng là không cho cậu từ chối. Nam chính à, anh có điên không??? Dù gì thì người cùng anh tối nay phải là nữ chính chứ sao lại là tôi. Quý Văn thắc mắc liệu Ngô Lâm có chút tự giá nào của nam chính ngôn tình không..

Ngô Lâm mặc kệ Quý Văn đang muốn nói gì đó, quay người đi tắm rồi mất hút sau bức tường. Chưa tới nửa giờ đồng hồ hắn đã trở ra, trên tay là một bộ đồ áo cộc tay quần dài mặc nhà. Hắn cuộn lại rồi ném chúng cho Quý Văn, vẻ mặt ghét bỏ đúng với thiết lập tổng tài mắc bệnh sạch sẽ trong truyện Mary Sue:

"Cậu mau đi tắm đi, trên người toàn mùi lẩu."

"......."

Vì chân bất tiện nên Quý Văn tắm lâu hơn một chút. Tuy bộ đồ của Ngô Lâm đưa đã là kích thước nhỏ nhất trong tủ đồ của hắn nhưng treo ở trên người Quý Văn lại như chùm lên một cái bao tải. Cổ áo to rộng để rộ ra gần hết xương quai xanh tinh tế. Quần dài tới nỗi quét dưới đất một đoạn. Quý Văn cao mét tám nhưng khi mặc lại nhìn như cậu vô cùng nhỏ bé, có chút giống với học sinh cấp ba. Ngô Lâm đã nhìn thấy cậu học sinh ấy như vậy.