-Dạ Thiên Lăng, ta nói cho con biết trừ Uyển Đình ra chúng ta sẽ không nhận đứa con gái khác làm con dâu!-cha mẹ Dạ Thiên Lăng sau khi biết anh định từ hôn với Lạc Uyển Đình liền giận dữ bắt anh về hỏi tội
-Là cô ta chạy đi nói với hai người sao? Con đã nói người con yêu không phải Lạc Uyển Đình rồi, con sẽ đi xin lỗi Lạc gia. Ngoài Dương Ái Linh ra con sẽ không lấy ai khác!-Dạ Thiên Lăng ánh mắt lạnh lùng, nhắc đến Lạc Uyển Đình anh lại cảm thấy phiền chán
-Không phải Uyển Đình nói, con đừng có hiểu lầm con bé!-mẹ Dạ Thiên Lăng nhận ra sự khác thường liền giải thích
-Mẹ không phải biện hộ cho cô ta-mấy ngày hôm nay Lạc Uyển Đình luôn đến công ti hắn đánh ghen Dương Ái Linh, lúc có anh thì còn đỡ nhưng khi anh ra ngoài thì Dương Ái Linh liền bị đánh đến đáng thương làm tia áy náy còn sót lại của anh với cô theo đó biến mất và thêm vào đó vài phần chán ghét
-Thằng con trời đánh này! Nếu anh còn muốn rước cô ta vào cửa thì đừng nhìn mặt hai ông bà già này nữa. Thật tức chết ta mà!-Cha Dạ Thiên Lăng đấm liên tục vào ngực, mặt đỏ bừng lên
-Thiên Lăng con mau đi đi, bây giờ cha con đang tức giận, đừng làm ông ấy khó chịu nữa
Anh nhăn mày đi ra ngoài, tựa vào xe lấy một bao thuốc trong túi áo ra hút
-Lạc Uyển Đình, tôi sẽ không để cô được như ý đâu!
----------------------
Ba tháng sau
-Tôi cho anh hai lựa chọn. Một là cưới tôi gia đình Dương Ái Linh sẽ không xảy ra chuyện gì, hai là cưới cô ta và tôi sẽ khiến gia đình cô ta nhà tan cửa nát.-Lạc Uyển Đình để một tờ giấy trước mặt anh
Dạ Thiên Lăng nhìn ba chữ giấy kết hôn, mặt trở nên âm trầm. Hắn biết cô chắc chắn sẽ làm được. Nếu là trước kia Dạ Thiên Lăng sẽ coi những lời này như gió thoảng mây bay, nhưng bây giờ lại khác. Cả Dạ gia và Lạc gia đều đang chèn ép anh biết khó mà lui. Anh chống cự được đến bây giờ đã là rất tốt. Lạc gia có quen biết với bộ trưởng bộ cảnh sát nên chỉ cần một lời nói gia đình Dương Ái Linh sẽ phải vào tù vì một lí do trên trời nào đó.
-Cô giỏi lắm!-Dạ Thiên Lăng nghiến răng tức giận, cầm bút kí một đường vào giấy đăng kí kết hôn
-Vậy mới phải chứ!-Lạc Uyển Đình cười rạng rỡ hạnh phúc
Dạ Thiên Lăng thẫn thờ nhìn Lạc Uyển Đình, sao hắn chưa từng thấy nụ cười này của cô trước đây? Hay có thể nói từ trước đến giờ hắn chưa một lần thật tâm để ý đến cô. Bỗng nhiên tim đập nhanh hơn nhưng hắn vội áp chế tâm tình. Dạ Thiên Lăng không thể phủ nhận rằng Lạc Uyển Đình lớn lên bộ dáng rất xinh đẹp. Nếu nói Dương Ái Linh là thanh tú thuần khiết thì Lạc Uyển Đình lại là mang một khuôn mặt lôi cuốn mọi ánh nhìn, cười lên càng lay động lòng người.
-Thoả mãn chưa? Giờ thì ra khỏi phòng làm việc của tôi!
-Hẹn gặp lại chồng yêu!
Sau khi Lạc Uyển Đình đi, Dạ Thiên Lăng mệt mỏi ngả người ra ghế
Cạch
-Cô ta nói gì với anh vậy?-Dương Ái Linh tựa vào lòng hắn
-...anh vừa kí giấy kết hôn với cô ta-Dạ Thiên Lăng nghĩ chuyện này cũng không thể nào giấu mãi được nên đành phải nói thật.
-Anh nói cái gì??? Vậy ra chính em tự mình đa tình, cuối cùng người anh lấy vẫn không phải em...-Dương Ái Linh nước mắt đầy mặt chạy đi
-Không phải như em nghĩ đâu, hãy nghe anh giải thích!-Dạ Thiên Lăng hốt hoảng ôm chặt lấy cô không để cô lại chạy đi.
-Hoá ra em chỉ là một món đồ chơi của anh! Lúc thích thì nâng niu lúc không thích thì vứt bỏ sao???-Dương Ái Linh giãy giụa tuyệt vọng
-Không! Anh yêu em là thật lòng, hãy tin anh!
-Em không tin! Em không tin! Mau buông ra!!!uhm...-cô la hét nhưng môi lại bị chặn lại
Hai người ôm hôn nhau một hồi, dần dần sự ham muốn bùng lên. Dạ Thiên Lăng ôm ngang Dương Ái Linh đưa vào phòng trong