Mãi Yêu Em

Chương 1

Lạc Uyển Đình sững sờ khi nghe Dạ Thiên Lăng nói muốn từ hôn với cô, trong lòng như có hàng vạn con dao đâm mạnh vào trái tim.

- Em không hiểu anh đang nói gì, xin lỗi nhưng em phải đi rồi, lúc khác hãy nói chuyện - Lạc Uyển Đình run rẩy đứng lên, ngay bây giờ cô chỉ muốn chạy đi thật nhanh, tránh xa những lời anh định nói tiếp theo.

- Uyển Đình, anh đang nghiêm túc đó. Nếu như không có gì xảy ra thì anh vẫn sẽ làm vị hôn phu rồi sau đó cưới em như hai gia đình chúng ta mong muốn. Nhưng anh đã gặp người con gái anh yêu và muốn bảo hộ cô ấy cả đời nên cũng chỉ có thể uỷ khuất em. Nếu em muốn gì anh cũng sẽ đáp ứng, anh tin rằng em sẽ gặp được người đàn ông khác tốt hơn anh thôi. - Dạ Thiên Lăng vội cầm tay cô, đôi mắt tràn ngập áy náy.

- Em có thể hỏi cô ta là ai không? - Lạc Uyển Đình chua xót, cố nén nước mắt xuống.

- Là Dương Ái Linh...

- Haha, nguyên lai là cô thư kí tiểu bạch thỏ của anh a! - Cô cười một cách thê lương.

- Rất xin lỗi em, mặc dù quá đáng nhưng anh vẫn mong em có thể thật tâm giúp anh và cô ấy thành một đôi chân chính.

- Giúp sao??? Anh đùa tôi à, cô ta chính là kẻ thứ ba đã xen vào giữa chúng ta. Ngoài tôi ra sẽ không có ai là vợ của anh cả!!! - Lạc Uyển Đình giãy mạnh khỏi tay anh rồi chạy đi.

- Uyển Đình em đi đâu vậy? - Dạ Thiên Lăng có cảm giác không lành, vội đuổi theo cô ra ngoài nhưng cô đã đi trước anh một bước lên taxi. Anh vội vã đi lấy xe mình đang đậu gần đó rồi phóng đuổi theo.

- Cô ấy định đến Dạ thị sao? - Dạ Thiên Lăng nhận ra con đường quen thuộc mà xe taxi đang đi.

Bỗng nhiên có một người chạy ra chặn xe anh làm anh phải phanh gấp.

- Này anh kia, không thấy đang đèn đỏ sao?

Hoá ra đó là cảnh sát giao thông. Dạ Thiên Lăng đành phải nhìn xe taxi dần dần khuất tầm mắt. Lúc anh đến được Dạ thị đã là mười phút sau.

Nhìn mọi người trong công ti đang xúm vào chỉ trỏ cái gì đó, Dạ Thiên Lăng vội chạy ngay qua. Khi thấy được cảnh trước mặt, anh giận tím mặt.

- Lạc Uyển Đình, mau buông cô ấy ra!!!

Lạc Uyển Đình thấy anh đến cũng không buông tay đang nắm tóc Dương Ái Linh, tát mấy cái vào khuôn mặt sớm đã đỏ bừng của cô ta.

- Tiện nhân, chỉ bằng cô mà cũng dám quyến rũ vị hôn phu của tôi sao?

- Thiên Lăng cứu em!!! - Dương Ái Linh khóc đến lê hoa đái vũ chọc người thương tiếc.

- Cô bị điên à??? - Dạ Thiên Lăng đau lòng đẩy mạnh Lạc Uyển Đình, kéo Dương Ái Linh ra sau lưng mình.

Lạc Uyển Đình bị đẩy ngã xuống đất, chân và tay bị trầy một mảng lớn nhưng vẫn không thôi chán ghét nhìn đôi uyên ương trước mặt.

Thật chướng mắt!

Cô gắng gượng đứng dậy chỉ vào Dương Ái Linh.

- Tôi bị điên đấy! Tại sao anh lại yêu cô ta chứ, tôi có gì không bằng cô ta??? Tôi với anh môn đăng hộ đối, tôi có thể giúp anh trong công việc, tôi xinh đẹp hơn cô ta - Và cũng yêu anh hơn cô ta nữa. Anh đâu biết rằng cô đã yêu đơn phương anh hai mươi năm nhưng anh không hề nhận ra dù chỉ một chút. Cô đã mong chờ ngày hai người lớn lên rồi sẽ về chung một nhà từ rất lâu...

- Tất nhiên là cô ấy không có gì bằng cô, nhưng cô ấy là người mà tôi yêu!

- Để tôi chống mắt lên xem anh sẽ ở bên cô ta được bao lâu! - Lạc Uyển Đình quay lưng bước đi, tâm đau đớn khi thấy anh bảo vệ một người con gái khác không phải cô.