Xuyên Thành Tiểu Thôn Nữ

Chương 13

Người ở thôn thường ngủ rất sớm, lúc Lục Cảnh đến thì trong nhà đều đã đóng cửa tắt đèn.

Hắn sợ gõ cửa thì lại ồn ào đến mọi người, nên không nghĩ nhiều, mà đi vòng qua chỗ rào thấp phía sau nhà, bám vào cọc gỗ bên cạnh nhảy vào.

Hôm nay mẹ Lục ăn nhiều nên hơi có chút khó tiêu, nằm trằn trọc mãi không ngủ được, bèn ra ngoài đi dạo một vòng.

Ai dè mới ra tới sân sau, đã thấy trong đêm tối có bóng người từ bên ngoài nhảy vào, làm bà sợ hết hồn vội la lớn: “Trộm! Bớ người ta có trộm!”

Lục Cảnh giật mình, theo bản năng căng cứng cả người, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, "Trộm ở đâu?" Hắn vừa nhìn quanh vừa hô lớn.

Mẹ Lục ngẩn ra, sao mà bà cảm thấy giọng nói này có hơi quen quen.

Đại não còn chưa kịp suy nghĩ thì mấy cánh cửa phòng trong nhà đã “ầm ầm ầm” mở tung. Ba người đàn ông cao lớn cơ hồ là lao như bay về phía mẹ Lục rống lớn:

“Đâu? Trộm ở đâu?” – Anh cả Lục Năng tiện tay vớ một khúc gỗ, hung hăng quát.

“Tên khốn kiếp nào? Dám trộm nhà của ông đây?” - Ba Lục vớ đại cái chổi chà ở góc tường, gấp gáp đến nổi quăng mất một chiếc dép.

Thằng út Lục Hiệp còn ghê gớm hơn cả, chạy vào bếp xách con dao chặt thịt của mẹ ra gào thét: “Trộm đâu? Ông cho mày có đi không có về!”

Lục Cảnh cũng hỏi mẹ Lục, "Mẹ, trộm ở đâu? Con đi bắt nó!"

Cả khuôn mặt mẹ Lục ngây ngốc, lúc này mới "Ơ" một tiếng rồi nói: "Không phải trộm, là thằng ba."

Mấy người đàn ông nghe vậy thì ngẩn ra, chị dâu cả đã thắp đèn dầu chạy đến, mấy người thấy rõ mặt nhau thì tròn mắt trừng nhau một hồi, mới xấu hổ mà thu "hung khí" về.

Lục Năng gãi đầu: “Thằng Ba à? Sao lại về giờ này?”

Ba Lục tức giận đấm ngực dậm chân chỉ vào Lục Cảnh mắng: “Thứ không nên thân, ngày không về đêm leo rào về, hại ba mẹ mày tức chết!”

Lục Cảnh cũng xấu hổ, cúi đầu mím môi không nói chuyện.

Hắn chỉ định âm thầm đi vào gọi mẹ nói một tiếng, ai mà biết...

Còn đang không biết giải thích thế nào, thì cổng nhà đã bị người đạp một cái, ông Trương hàng xóm bên cạnh cùng con trai cầm đuốc chạy tới thét to: "Trộm ở đâu? Dám đến thôn này trộm đồ, phải đánh gãy chân!"

Mấy người nhà họ Lục: "..."

**

Tiêu Ngọc ở trong nhà đợi Lục Cảnh một lúc, thấy hắn mãi chưa vào thì ra ngoài đi quanh một vòng.

Nhà vệ sinh? Không có!

Bếp? Không có!

Sân nhau? Cũng Không có!

Cô lại đi ra mở cổng, thấy là khép hờ, mới mệt mỏi mà vào nhà ngủ trước.

Kệ đi, đi đâu thì cũng kệ, cả ngày hôm nay mệt mỏi như vậy, đã sớm không chịu được, bây giờ dù trời có sập thì cô cũng phải ngủ!

Tiêu Ngọc vừa nằm xuống giường đã lăn ra ngủ... một đêm này, cô ngủ mê man, người cũng nóng bức lạ thường.

Gần hai tiếng sau Lục Cảnh mới trở về, hắn biết Tiêu Ngọc đã ngủ, nên động tác rất nhẹ nhàng, đẩy cửa cũng không phát ra tiếng động làm ồn tới cô.

Mặc dù quá trình có chút phức tạp, nhưng mục đích hôm nay về nhà đã đạt được, tâm tình hắn hiện tại cũng khá vui vẻ.

Lục Cảnh nằm một lúc, lại không nhịn được mà quay sang nhìn một đống nhỏ đang ngủ say trên giường kia, trong lòng có chút chua chua.

Hắn vì hai người mà bị mẹ ruột coi thành trộm, còn bị cả nhà vây quanh giáo dục tư tưởng một hồi mới lấy được tiền về. Vậy mà vợ hắn thì hay rồi, ở nhà ngủ ngon như chú heo con.

Lục Cảnh thở dài: Cũng không biết là lúc đầu ai đòi lấy ai nữa!

Người ta nói, duyên phận là thứ khó đoán, duyên đến không thể cản, duyên đi khó mà níu kéo. Tiêu Ngọc cứ như một quả bom từ trên trời rơi xuống, mạnh mẽ nhảy thẳng vào cuộc đời hắn vậy!

Nhớ tới lúc nãy, mẹ Lục nói muốn giữ tiền để chờ Tiêu Ngọc chết, rồi lấy vợ mới cho hắn, trong lòng Lục Cảnh không nhịn được mà có chút hốt hoảng.

Hắn muốn cô sống tốt, lại nói, “Vợ, cưới một lần là đủ rồi!”

Thế nên hắn mạnh mẽ muốn tiền về, cũng lần đầu tiên lời qua tiếng lại với mẹ mình.

Hắn nghĩ hắn bất hiếu, nhưng hắn cũng không làm sai, hắn chỉ là... muốn mua thịt cho Tiêu Ngọc ăn, ăn thật nhiều, rồi khỏe mạnh.

Qua nay Tiêu Ngọc hoạt bát hơn mọi khi rất nhiều, hắn thấy rõ, nên hắn nghĩ, chắc chắn cô sẽ ngày càng tốt lên.

Lục Cảnh buồn bã suy nghĩ, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Trong mơ, hắn nhìn thấy Tiêu Ngọc của nhiều năm sau, cô xinh đẹp, dịu dàng, mỉm cười bước đến bên hắn, yêu kiều gọi: “Chồng ơi!”

...

Mọi tình tiết và nội dung trong truyện đều là hư cấu và không có thật. Hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ và không cần mang theo não, ahihi