Tiêu Ngọc nhớ lại chỗ Lục Cảnh cất đèn dầu lúc trước mà lấy ra, thắp lên, lại ra hàng rào lấy khăn lau nhà mà buổi trưa cô phơi ở đó, vào nhà vệ sinh giặt sạch, lau sàn qua một lượt.
Trời mùa hè, sàn lau xong liền khô nhanh, buổi sáng cô cũng đã lau qua rồi nên rất sạch sẽ.
Lại đi giặt khăn phơi lên hàng rào, lúc trở vào thấy Lục Cảnh vẫn cứ ngây ngốc đứng bên hiên soi cái bao, hai thái dương Tiêu Ngọc không nhịn được mà giật giật, cô giậm mạnh chân một cái, "Bộp!"
Lục Cảnh nghe tiếng thì giật thót, nhanh nhẹn gấp cái bao cất gọn vào góc nhà.
Tiêu Ngọc mím môi nhìn động tác của hắn, có chút buồn cười nhưng vẫn lạnh mặt mà hừ nhẹ.
Cô vào nhà, soi đèn dầu lôi một cái chăn trong đống của hồi môn của mình ra, trải bên cạnh giường cho hắn.
Tiêu Ngọc nghĩ nghĩ, cảm thấy ngủ trên sàn rất mát, nên lại lôi thêm mấy cái áo mỏng ra lót cách chăn kia một đoạn để mình nằm.
Trải xong thấy Lục Cảnh đang đứng ở cửa, Tiêu Ngọc liền chỉ chỉ cho hắn chỗ của mình: “Anh nằm kia!”
Lục Cảnh ngẩn người, hết nhìn cái chăn rồi lại nhìn mớ áo cô trải trên sàn, nhíu nhíu mày, "Sàn nhà lạnh, sẽ ốm!"
Hắn nói, rồi lấy cái chăn đó trải lên trên giường cho Tiêu Ngọc, còn mình thì nằm xuống chỗ mấy cái áo của cô, nhắm mắt ngủ, bộ dạng không cho phép thương lượng.
Tiêu Ngọc thấy như vậy cũng không sao cả. Cô bẹp bẹp miệng, xoay người lấy một cái gối ra ném cho hắn, xong xuôi mới thổi tắt đèn mà leo lên giường nằm.
Nằm nằm một lúc, Tiêu Ngọc không nhịn được mà suy nghĩ.
Cô cảm giác người này ngoại trừ thân thể cao lớn có chút dọa người ra, thì tính tình thật sự rất tốt.
Mặt đẹp, người khỏe, nhanh nhẹn, nói ít làm nhiều, chưa kể còn rất biết quan tâm.
Mặc dù không giỏi thể hiện, nhưng cô thấy rõ, hắn vẫn luôn nhường nhịn cô.
Lúc nên nhường nhịn đều sẽ nhường nhịn, lúc không thì lại rất cương quyết, không chừa cho cô chút cơ hội nào...
Tiêu Ngọc nằm một lúc, không nhịn được mà quay người sang nhìn hắn, thấy người kia đã nằm ngay thẳng ngủ ngon, mới từ từ nhắm hai mắt lại...
Lục Cảnh nằm yên lặng nhưng không ngủ, mùi hương nhàn nhạt trên áo thoang thoảng bên mũi khiến thân thể hắn có chút căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên hắn ngủ trên áo của người khác, nên có chút không quen.
Lại nói, đây còn là đồ của vợ, hắn ngủ trên đó, không nhịn được mà có suy nghĩ như mình đang làm chuyện xấu, có chút bất an.
Sau lưng, tiếng hít thở của Tiêu Ngọc như ẩn như hiện truyền đến, nhớ đến khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của cô, lại nhớ tới bộ dạng thở hồng hộc mà vẫn cố giúp hắn làm việc, Lục Cảnh đột nhiên cảm thấy, dường như mình cũng không chán ghét cô lắm, trái lại, còn có một chút, hơi thích?
Suy nghĩ này len lõi qua não làm Lục Cảnh càng thêm luống cuống.
Hắn từ mười lăm tuổi đã vào quân đội, đến hiện tại hai mươi, vẫn chưa từng nói qua chuyện yêu đương với ai.
Lần này xin nghỉ về quê là do mẹ Lục gọi điện thúc giục, nói muốn đi hỏi cưới Tiêu Mỹ Mỹ cho hắn.
Nghĩ tới Tiêu Mỹ Mỹ, Lục Cảnh không thích cũng không ghét, mà trước khi trở về vẫn có chút chờ mong, trong lòng cũng âm thầm coi đây là đối tượng tương lai của mình.
Sau đó... mọi chuyện thay đổi, hắn bị cô nhóc này tóm được!
Nói là cô nhóc cũng không hề sai.
Hắn vừa nghĩ, vừa không nhịn được mà lén liếc qua bóng người nhỏ nhắn nằm trên giường.
Cô bé tí tẹo, còn chẳng cao bằng tới ngực hắn, ấy vậy mà lại rất gan dạ, một hai ép hắn phải cưới cô cho bằng được.
Lục Cảnh nghĩ, cô bé như vậy, còn ốm yếu như vậy, bây giờ còn bị hắn sờ qua, mặc dù lúc đó chỉ là gấp gáp muốn cứu người, hắn cũng chẳng biết là đã sờ được cái gì, nhưng nếu như hắn không cưới cô, vậy thì cô gái nhỏ này phải bị người ta nói chết mất!
Hắn đi nhiều, cũng đã từng thấy nhiều, thấy có nữ đồng chí vì không chịu được lời ra tiếng vào, mà đã thật sự nghĩ quẩn rồi tự sát...
Vậy nên... Lục Cảnh cũng đồng ý cưới cô, cũng vui vẻ chăm sóc cho cô ngày ba bữa, việc này hắn có thể làm được, hắn cũng nghĩ mình làm rất tốt!
[Hóa ra nấu cơm còn phải vo gạo!]
Hắn bất giác nhớ tới lúc chiều, rồi âm thầm nhớ kỹ, sau đó... lại nhìn trần nhà tối đen mà đăm chiêu.
Ai cũng nói là cô sẽ sớm bệnh chết, lúc đó hắn đổi một người vợ khác thì cũng không muộn.
Nhưng Lục Cảnh không nghĩ vậy, hắn cảm thấy, đã là vợ chồng, thì nên nghĩ cho nhau, hắn muốn cô khỏe mạnh sống tốt.
Mẹ Tiêu từng nói qua với hắn, Tiêu Ngọc chỉ ăn được cháo, cũng ăn rất ít.
Hắn không cách nào hiểu nổi, một chút cháo như vậy, ăn qua mười mấy năm, cô làm sao mà lớn được cho đến bây giờ?
Nhưng hắn vẫn nghe theo, suy cho cùng, mẹ Tiêu sẽ không hại con gái mình, lại nói, mấy ngày đầu Tiêu Ngọc thật sự chỉ cần uống ít cháo liền hài lòng mà lăn ra ngủ.
Về phần hôm nay... hắn nghĩ có lẽ mình nên kiếm thêm chút tiền...
Đang mãi suy nghĩ miên man, thì trên giường đột nhiên vang lên tiếng động, tiếng nói của Tiêu Ngọc làm cho Lục Cảnh chợt giật mình.
“Quên mất, còn có chuyện này!”
Lục Cảnh thấy cô đột nhiên lăn từ trên giường xuống thì cũng vội bò dậy.
Hắn sợ Tiêu Ngọc không cẩn thận lại té ngã, nhưng cô lại có vẻ rất nhanh nhẹn mà bò đến ngồi bên cạnh hắn.
Tiêu Ngọc cầm một xấp tiền, để bên đùi hắn, "Ở đây có mười đồng", cô hơi luống cuống mà gãi đầu: "Có đủ mua gạo không?”
Lục Cảnh ngẩn ra, hết nhìn xấp tiền rồi lại nhìn cô.
Tiêu Ngọc thấy hắn không chịu động thì vội cầm tiền tiền nhét vào tay hắn: "Ban ngày tôi đếm kỹ rồi, là mười đồng, hay là anh đếm lại xem, nếu không đủ thì lại lấy thêm nhé?”
Nói rồi, cô cúi đầu chỉ chỉ ngón tay tính toán.
“Theo tôi nhớ thì bốn đồng mua được mười cân gạo, vậy còn sáu đồng anh đi mua ít thịt đi."
"Ngày nào anh cũng phải ra đồng làm việc, mà chỉ húp cháo, như vậy làm sao mà đủ?"
“Hay là tôi đưa anh thêm mười đồng nữa nhé? Trứng với thịt thì bao nhiêu tiền? Mười cân gạo có đủ không? Mười cân gạo thì ăn được bao lâu nhỉ? Tôi cũng không rõ lắm."
Cô vừa nói, lại lôi mấy tờ tem phiếu ra, “Còn có mấy cái tem phiếu này nữa, anh xem thử nên dùng như nào?”
Nghĩ nghĩ một lúc, vẫn là quyết định sáng mai sẽ lấy thêm tiền, “Ừm, vẫn là cầm hai mươi đồng đi. Mua hai mươi cân gạo, thêm trứng với thịt còn cả ít rau, thịt để ướp muối ăn dần cũng được.”
Tiêu Ngọc nói một lúc, cứ cảm giác không khí xung quanh có gì đó là lạ, cuối cùng mới nhớ ra từ nãy đến giờ Lục Cảnh chưa hề nói câu nào.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, vừa nhìn, thì Lục Cảnh đã đứng bật dậy, thoăn thoắt đi một mạch đến mở cửa chính rồi ra khỏi nhà.
Tiêu Ngọc ngẩn ra một lúc, rồi mới giật mình gọi với theo: "Ơ, ơ nè, anh đi đâu vậy?"
Nhưng người đã không còn bóng!
Cô lại cúi đầu nhìn xấp tiền nguyên vẹn bên chân mình.
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự không đủ sao?" - Tiêu Ngọc không nhịn được mà ảo não.
...
Lục Cảnh buồn bực không thôi, hắn cho cô ăn cháo, rõ ràng là do mẹ cô dặn như vậy.
Bây giờ cô lại lôi của hồi môn ra bảo hắn đi mua gạo, chút tiền đó đâu phải là hắn không có? Hắn lấy tiền của vợ hắn làm gì chứ?
Hắn sức dài vai rộng, chẳng nhẽ lại không nuôi nổi hai người bọn họ hay sao?
Lục Cảnh càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, quanh đi quẩn lại trước hiên nhà một hồi, hắn quyết định về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Dù sao hiện tại cũng đã lấy vợ, tiền lương đi quân ngũ mấy năm nay đều là mẹ giữ, bây giờ hắn muốn cầm về, hắn còn phải lo cho vợ con.