Trận chiến đến hồi kết nhanh hơn là nó tưởng. Voldemort bị phản phé bởi lời nguyền của chính hắn, và Harry Potter trở thành anh hùng. Từng Tử Thần Thực Tử một bị đoàn người khởi nghĩa đánh bại, và đám tay sai cuối cùng của Voldemort chỉ còn lại một mình nó.
Cô độc giống như hồi nào đến giờ.
Hình xăm dấu hiệu Hắc ám đã cháy lên bỏng rát một lần cuối cùng khi Chúa tể Hắc ám chết đi. Cánh tay phải của nó run lên bần bật khi nó phải đối đầu cùng lúc với Luna Lovegood và Neville Longbottom. Chỉ phòng thủ mà chẳng tấn công, thậm chí còn chẳng buồn để tâm đến vài vết cắt ứa máu xuất hiện trên da thịt khi từng đợt bùa bắn sượt qua thân thể.
Đã quá mệt mỏi để thanh minh, và đã quá đau đớn để có thể cảm thấy đau đớn thêm nữa.
"Đầu hàng đi, Allan Black!", một ai đó hét lớn. "Đầu hàng và Bộ Pháp thuật sẽ giảm nhẹ tội cho mi!"
Đầu hàng sao? Từ trước đến nay người ta có cho nó cơ hội để đầu hàng sao? Người ta sẽ cho nó cơ hội để giải thích và kể lại mọi chuyện sau tất cả những gì nó làm với con cái và người thân của họ sao? Sẽ không đâu. Đau đớn và mất mát quá nhiều đã khiến cho người ta mù quáng và mất trí, và họ sẽ chỉ càng cố gắng đổ tội lên tất cả những người và những thứ gì có thể đổ tội để giảm bớt đi phần nào nỗi phẫn hận trong lòng.
Và sẽ chẳng ai nghĩ tới một thằng nhóc phù thủy chỉ vừa mới bước qua tuổi trưởng thành đóng vai trò lớn lao gì trong cái kế hoạch vĩ đại cứu lấy hai thế giới này của thầy Dumbledore.
Một lần nữa, số đông lại thắng.
Người ta sẽ chỉ luôn thấy cái mà họ muốn thấy.
"Tránh ra, cả hai đứa!"
Lại là ông ấy.
Trước kia, nó đã từng mong muốn được thấu hiểu và chở che. Trước kia, nó đã từng mong muốn có được một mái nhà khác, một cuộc sống khác, một khởi đầu khác. Trước kia, nó đã từng sẽ cảm thấy uất ức và sẽ bật khóc nức nở khi mà hầu như tất cả mọi người đều quay lưng lại với nó, về cuộc đời tăm tối và buồn bã và về căn bệnh quái ác mà nó đang mang.
Nhưng bây giờ, chẳng còn gì để mà than khóc nữa.
Sirius Black đã tham chiến, và ngục Azkaban sẽ chào đón thêm một tù nhân gia nhập.
Hy vọng lũ Giám Ngục sẽ cảm thấy hứng thú với linh hồn rách nát này của nó. Lạc quan mà nói, không có linh hồn thì sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.
Nỗi đau xá© ŧᏂịŧ và nỗi đau tinh thần sẽ chẳng là gì cả. Mọi thứ sẽ trở về với hư vô.
"Ngài muốn đấu tay đôi sao, ngài Black?"
Thân thể nó đang nặng dần đi và máu dường như đã bị rút cạn khỏi cơ thể. Chân tay nó đang lạnh dần và đầu óc nó quay cuồng vì choáng váng. Nó chỉ muốn tìm một nơi nào đó để nằm xuống và ngủ một giấc, một chiếc giường trong phòng giam cũng được, hoặc là mặt đất, hoặc là... một cái hòm.
"Chịu thua đi. Tất cả mọi thứ đã chấm dứt rồi."
Đúng là tất cả đã chấm dứt. Nó thậm chí còn chẳng có cơ hội mặt đối mặt với kẻ đã hại chết mẹ và em trai mình.
"Đúng vậy, mọi thứ đã chấm dứt..."
Hai hiệp bùa chú chạm nhau, dư chấn từ vụ nổ gây ra khiến cho nó lùi lại vài bước. Nó có thể nếm được vị máu trong miệng và hẳn là sớm thôi, sinh mệnh mỏng manh yếu ớt này sẽ chấm dứt.
Nhưng nó sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt bất kỳ ai cả. Không một ai.
Allan sẽ chết đi giống như một chiến binh, và dù rằng từ đây trở đi, cộng đồng pháp thuật sẽ chỉ nhắc đến nó giống như một vết nhơ đáng khinh và đáng xấu hổ. Chỉ cần không đớn hèn cầu xin tha thứ, chỉ cần giữ lại một chút tự tôn cuối cùng.
Giống như mẹ và em ấy.
Giống như họ, những người đã ngã xuống vì thắng lợi này.
Vòng lửa túa ra từ cây đũa phép, sức nóng từ ngọn lửa khiến nó cảm thấy hưng phấn. Đó là chút pháp lực cuối cùng còn sót lại của nó, là chút vùng vẫy cuối cùng trước khi bị tuyên án. Lần đầu tiên sau suốt chừng ấy năm nghĩ bản thân vốn dĩ đã chai sạn đi vì đau đớn, nó lại khóc.
Nhưng ông ấy sẽ không thấy được.
Cột nước khổng lồ lạnh như băng tưới xuống đầu nó. Những tinh thể nước dưới sự điều khiển của pháp thuật bao lấy nó. Nó không thở được. Nó đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
Nó sẽ chết ư? Ông ấy sẽ gϊếŧ nó ư?
Sirius Black vẫy tay và túi nước khổng lồ vỡ tung. Allan rơi xuống, lưng đập mạnh xuống sàn nhà đầy đất và đá vụn.
Nó thực sự đã mệt mỏi lắm rồi. Quá mệt mỏi để thốt ra một tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi. Quá mệt mỏi để phản kháng và tiếp tục chiến đấu.
"Dẫn đi!"
Dây thừng trói chặt lấy cổ tay nó và bẻ quặc ra sau. Một vài Thần Sáng còn sống và chiến đấu ở đó áp giải nó băng qua đám đông. Nó chỉ hi vọng chiếc áo sơ mi cuối cùng còn lành lặn này sẽ che giấu được vết thương đã lại nứt toác ở bụng, và nó hi vọng đừng có bất kỳ ai cảm thấy xót thương cho nó.
Người ta không mở phiên tòa xét xử nó. Không một ai đến thăm nó trong cái nhà ngục tối tăm và lạnh lẽo này. Không Giám ngục, không tiếng la hét của bọn tù binh khác. Căn buồng giam biệt lập với thế giới này khiến nó hài lòng. Nó đã nghe được tin nhà Malfoy được tha bổng vì những gì Narcissa Malfoy làm để cứu mạng Harry. Nó cũng đoán chắc rằng Harry và Ron sẽ không quay lại Hogwarts để học tiếp khi mà việc mài đũng quần trên ghế nhà trường đã không còn là nỗi ham thích của hai anh chàng nữa. Có thằng điên nào đi học khi mà hắn không cần thi cũng đậu kì sát hạch Thần sáng chứ?
Những kí ức về người đó cứ trôi tuột qua đầu óc nó như một cuộn phim kinh dị đầy đau thương và nước mắt. Từng ngày trôi qua đều giống nhau, đều không có ánh mặt trời và chẳng có chút ấm áp nào. Các cai ngục đến và đi, bước qua từng phòng giam và đánh đập tất cả những tù nhân được giam biệt lập ở khu này. Có lẽ người thân của họ đã chết trong tay lũ tù nhân này, hoặc cũng có lẽ, họ thích nghe thấy tiếng thét và tiếng van xin của những kẻ tay từng nhuốm quá nhiều máu tươi của vô số mạng người vô tội.
Dù sao đi nữa, thời gian của nó cũng không còn quá dài.
Một tuần, một tháng hoặc là một năm, cơ thể suy kiệt này sẽ chết đi, và sẽ chẳng còn ai gọi là Allan trên thế gian này nữa.
Như thế... cũng tốt.