"Chèn ơi, Pads, cứ nói phứt với cổ là được mà.",James vỗ vai hắn một cái bộp. "Chẳng lẽ mày lại chịu thua dễ dàng vậy hả?"
"Ờ, đúng đó. Siri...", Remus cười toe toét. "Nói với cô ấy tốt hơn là mày cứ như thế này."
"Nhưng cô ấy đâu có để ý đến tao!", hắn gắt lên. "Có lẽ cổ cũng chẳng biết tao là ai và tao có tồn tại trên đời này không nữa."
"Chú Sirius, chú Sirius!", Harry gào lên.
"Dạ... Ơ... Hả?", hắn giật nảy người. "Chú xin lỗi. Mình tới đâu rồi?"
"Thiệt tình đó chú Siriu, chú mệt mỏi quá rồi. Đã sáu tháng trời chú làm việc chưa hề có lấy một kỳ nghỉ. Có lẽ chú nên nghỉ phép mấy ngày đi. Con sẽ kí..."
"Chú không sao. Chúng ta bàn tới đâu rồi nhỉ?", hắn ngắt lời Harry. "Chú không muốn vì mấy chuyện riêng tư mà làm ảnh hưởng đến công việc chung của tập thể khi mà chú đã lấy lại được tự do sau gần hai mươi năm trời chơi không. Harry, chú thực sự muốn giúp đỡ con. Chú đã mất rất nhiều thời gian được ở bên cạnh con rồi và chú không muốn lãng phí nửa đời còn lại của mình nữa."
"Thôi vậy. Chú Sirius, con đã liên lạc với các thợ may ở Hẻm Xéo đặt làm hai trăm bộ đồng phục Thần Sáng kiểu mới." Harry lắc đầu. "Con đã nói việc này với chú Kingsley hồi tuần rồi khi chú đến nhà mình ăn tối nhưng mà có lẽ chú ấy bận quá cho nên không nhớ."
"Bộ con tưởng làm Bộ trưởng dễ lắm sao con?", hắn cười và xoa đầu thằng cháu. "Cũng khó tương đương với việc con phải ngồi hàng giờ trên một cái ghế cứng ngắc và cố sao cho đừng có phát điên khi mà có cả đống người đi ra đi vô và lảm nhảm vào tai con những lời vô nghĩa."
Harry nhăn mặt. "Ngày nào con cũng vậy mà chú. Bị dựng đầu dậy giữa lúc đang lơ mơ giữa thực và hư và nhiều lúc thì chợt nhận ra mình đang tròng cái nón xuống dưới chân."
"Chứ ai biểu con chọn cách tham gia đợt huấn luyện Thần Sáng và qua trót lọt hả? Con cứ như Hermione, Ginny và con bé Loony quay lại trường học có phải yên không?"
"Bạn ấy là Luna. Không phải Loony.", Harry nghiêm mặt nói."Và hiện tại giờ thì con đang là Giám đốc Sở nếu chú không phiền..."
"Chú nhớ chứ.", hắn nhe răng cười. "Nhưng dù con có là thánh đi chăng nữa thì con vẫn cứ kêu chú là chú đến hết đời."
"Có một vụ um xùm ở Redbridge, gần nhà ga Gants Hill, thưa Đội trưởng!", một anh chàng thanh niên da hơi ngăm nhưng được cái mũi cao và có khuôn mặt trông dễ gần chạy vào nói với Sirius. "Nghe đâu hắn là tù vượt ngục Carcer."
"Nè, chẳng lẽ một tên vượt ngục mà cậu bắt không được sao?", Sirius càu nhàu.
"Hắn... hắn có vũ khí thưa Đội trưởng. Hắn đang uy hϊếp một đứa bé.", cậu ta nói. "Đội phó Ronald không thể làm được gì nên cậu ấy cử tôi về đây báo cho Đội trưởng biết."
"Được rồi, đi thôi.", Sirius đứng lên khỏi ghế bành. "Hẹn gặp lại con sau, Harry."
"May mắn nghe, chú Sirius!", Harry gọi với theo.
Hắn giơ một bàn tay lên chào và biến mất cùng với Robert sau cánh cửa phòng.