Một Cơ Hội Khác

Chương 1.3: Chiến trường Hogwarts

Chẳng ai trong số họ đuổi theo nó, hoặc ít nhất là quá bận để không nhìn thấy nó. Nó lao thẳng theo hướng đi về phía căn chòi của bác Hagrid, nơi mà chắc chắn giờ đã bỏ không vì bác không đời nào ngồi chơi khi cả trường đang bận đánh nhau. Và cuối cùng nó cũng nhìn thấy ông ta đi cùng với thầy Lupin và cô Tonks, cô với thầy đang đấu tay đôi với ba tên Tử thần Thực tử khác. Mái tóc đen dài ngang vai quen thuộc bay ngược về phía sau vì bùa chú sượt qua sát sườn. Thầy Lupin vừa lôi cô Tonks trở lại, vừa chật vật phóng bùa vào hai tên đeo mặt nạ. Nó nghe thầy gào lên với cô.

"KHÔNG! Em phải rời khỏi đây ngay. Nymphie, anh không cho phép. Về nhà với Teddy và đợi anh ở đó. Anh hứa anh sẽ về với em mà."

"Không được, Remus. Em đã nói rồi. Và em sẽ không suy nghĩ lại gì cả. Em không thể đứng ngoài nhìn chồng em chiến đấu được."

"REMUS!!!", Sirius gào lên khi một lời nguyền bay về phía cô thầy.

Thầy Lupin vội vã kéo theo cô Tonks nằm thụp xuống cỏ. Cố gắng bắn bùa khi đang nằm dưới đất, thầy quát.

"Và đây là lần cuối cùng anh cảnh cáo em, Nymphadora Tonks, rằng khi chúng ta sống sót và rời khỏi đây, chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện thân mật riêng tư trong phòng bên cạnh lò sưởi.", thầy Lupin mỉm cười khi lôi cô từ dưới đất lên. "Hãy hứa rằng em sẽ sống sót dù trong bất kì hoàn cảnh nào đi chăng nữa."

"Em nhớ rồi.", cô Tonks cười. Và nó chợt nhận ra cô cũng rất xinh đẹp. "Và anh cũng phải sống sót đấy, anh yêu."

"HAI NGƯỜI THÔI ĐI CÓ ĐƯỢC KHÔNG HẢ? GIỜ ĐÂU PHẢI LÀ LÚC ÔM ẤP NHAU!!!", Sirius gào lên khi nhào về phía hai người và phóng ra một bùa chắn cực mạnh.

"Xin lỗi ông bạn già.", thầy Lupin nhe răng cười với người bạn thân cuối cùng còn sống khi thầy bắt đầu xắn tay áo lên và quay trở lại trận chiến.

"Ít nhất thì ông ta vẫn còn sống.", nó nhủ thầm khi quay lưng chạy thẳng về phía Rừng Cấm.

Vừa chạy vừa liếc chừng cái đồng hồ đeo tay, nó tự nhủ không biết giờ này Voldemort đang ở đâu...

Và giọng nói lạnh như băng của Voldemort vang vọng khắp nơi, dộng bình bình vào màng nhĩ của nó, giống hệt như hắn đang đứng bên cạnh và thét vào tai nó vậy. Hắn đang nói với tất cả mọi người đang chiến đấu và cả những người đang ở lại giữ làng Hosmeade.

"Chúng bay đã chiến đấu anh dũng," cái giọng lạnh lùng the thé đó nói. "Chúa tể Voldermort biết quý trọng lòng dũng cảm như thế nào."

"Tuy nhiên chúng bay đã chịu đựng tổn thất nặng nề. Nếu chúng bay tiếp tục kháng cự ta, tất cả chúng bay sẽ chết, từng đứa một. Ta không muốn điều này xảy ra. Mỗi giọt máu pháp thuật đổ ra là một mất mát và lãng phí."

"Chúa tể Voldermort đầy lòng bác ái. Ta ra lệnh cho lực lượng của ta rút lui, ngay tức thì."

"Chúng bay có một giờ. Hãy thu xếp tử sĩ của chúng bay một cách đàng hoàng. Hãy chăm sóc thương binh của chúng bay."

"Bây giờ ta nói trực tiếp với mi, Harry Potter. Mi thà để cho bạn bè mi chết vì mi hơn là đối diện với ta. Ta sẽ chờ thêm một giờ nữa trong rừng cấm. Nếu đến cuối giờ đó mi không đến gặp ta, không nộp mình cho ta, thì trận chiến tiếp diễn. Lúc đó, ta sẽ thân chinh ra trận, Harry Potter à, và ta sẽ tìm mi, và ta sẽ trừng phạt cho đến đứa cuối cùng trong đám đàn ông, đàn bà, trẻ con nào dám tìm cách bao che mi với ta. Một giờ."

Nó khịt mũi. Hắn thậm chí còn không thèm đánh nhau. Thằng anh họ Đầu-thẹo của nó chắc chắn sẽ tìm đến gặp Voldemort. Bởi vì có quá nhiều người đã chết đêm nay rồi. Rất nhiều người đã chết trong trận chiến tranh giành quyền lực vô nghĩa của Voldemort và con số thương vong sẽ còn tăng thêm nữa cho tới khi hắn có được mạng sống của Harry Potter.

Tiến thẳng vào khu Rừng Cấm, nó giáp mặt trực tiếp với tụi Giám ngục. Chúng đã theo Voldemort khi hắn hứa cho chúng quyền hôn hít và rút cạn hạnh phúc của người ta. Tự nhủ mình không được phép gọi Thần Hộ mệnh, nó tiến sâu dần vào trảng trống giữa khu rừng.

"Thế nào rồi, Allan? Ngươi mang thông tin gì về cho ta hả?", Voldemort hỏi ngay khi nó vừa xuất hiện trong vùng được chiếu sáng bởi đống lửa mới được nhóm lên.

"Thưa Chúa tể, có vẻ như Potter đã tìm được cái vòng nguyệt quế.", nó kính cẩn cúi đầu đáp.

"TA KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!!"

Bác Hagrid rống lên.

"TA ĐÃ NÓI TỐT CHO CON TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI, VẬY MÀ CON THỰC SỰ LÀ TAY SAI CỦA HẮN!!!"

"CÂM MIỆNG LẠI!!", Voldemort quát.

Một tiếng nổ đùng vang lên và bác Hagrid vùng vẫy trong im lặng.

"Nó đã tiêu hủy cái vòng nguyệt quế của ngài, thưa chúa tể. Chính Crabbe đã gây ra chuyện này.", nó lạnh lùng nói tiếp.

"VU KHỐNG!! Thưa chúa tể, những lời con bé này nói đều là bịa đặt. Thằng Crabbe không bao giờ làm những chuyện...", Crabbe cha gào lên.

"Nó đã dùng Lửa Quỷ đốt bọn Potter. Nhưng thật không ngờ nó vô tình đốt luôn cả chính mình."

Nó cảm thấy hả hê khi nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt ông Crabbe cha. Chỉ là một bước tiến nhỏ thôi, một bước tiến nhỏ thôi trong kế hoạch trả thù của nó. Rồi ai cũng sẽ phải nếm trải cảm giác mất đi, ai cũng sẽ phải giống như nó một lần cho đến khi nó được phép chính tay báo thù.

"Avada Kedavra."

Một tia sáng xanh nháng lên và ông Crabbe bị bóng tối nuốt chửng lấy. Mi mắt nó chẳng buồn rung lên khi nó ngồi xuống cạnh đống lửa. Thời gian của nó cũng không còn nhiều lắm, nó không biết nó còn có thể gắng gượng đến khi mọi chuyện chấm dứt hay không.

Có lẽ có, hoặc có lẽ là không.