"Tháp Thiên Văn... tháp Tây... tầng hầm... sân trường... Sân trường!", bộ óc của nó rốt cuộc cũng chịu làm việc trở lại. Nó phải đến đó ngay trước khi quá muộn. Đầu nó đang ong lên và tim nó thì đang dộng bình bình trong l*иg ngực.
"Không phải lúc này. Đây không phải lúc để mày gục ngã", nó lầm bầm khi vịn vào một cái gờ tường nhô ra và gượng đứng lên.
"Thằng ranh con ngu ngốc!", Bellatrix gầm lên tức tối. "Sao mày dám!?"
Nó cười nhạt. Nụ cười mà nó cuối cùng cũng học được sau ngần ấy thời gian mù quáng và ngu ngốc. Ít nhất thì những gì còn sót lại sau khi bị tổn thương quá nhiều là trái tim chết lặng. Ít nhất thì đau đớn cũng sẽ không quá khó chịu như trước nữa.
Càng điên người hơn bao giờ hết, mụ Bellatrix không ngừng phóng vào nó cả lô bùa Hành hạ...
Nó phải nghiến răng thật chặt để cố không cho mình vuột ra tiếng thét nào. Nó không thể trở nên yếu đuối trước mặt cả đám Tử thần Thực tử mà một trong số chúng suýt gây ra cái chết cho người mà nó thương yêu nhất. Và, một trong số đó, có cả hắn, người đã khiến nó mồ côi suốt chừng ấy năm...
"Dừng lại, Bella.", Voldemort lạnh lùng nói. "Chỉ là một thằng nhóc mà thôi."
Đôi mắt rắn đỏ ngầu của Voldemort nhìn nó.
"Dù sao thì nó cũng đã đến đây để xin gia nhập. Làm sao ta có thể từ chối một đứa trẻ con nhà thuần chủng như nó được. Ngoại trừ Regulus Black ra, ta chưa từng thấy đứa nhóc nào đủ can đảm đến tận đây xin quy thuận ta."
Những ngón tay trắng bệch và lạnh như băng của Voldemort vuốt ve con Nagini.
"Đứng lên và gia nhập với bọn ta, Allan Black. Gia nhập với bọn ta và thể hiện lòng trung thành của mi. Chỉ cần mi trung thành với ta, ta sẽ cho mi mọi thứ mà mi muốn."
"Cảm ơn ngài, thưa Chúa tể.", nó đứng lên, một tay ôm lấy be sườn đang tứa máu, một tay nhặt cây đũa phép vừa được vứt trả lại trên sàn lên và cho vào túi áo chùng. "Tôi rất vui lòng được phục vụ ngài."
Nó cúi đầu. Và tiếng cười chói tai của Voldemort vang lên...
[Không phải lúc này, không phải lúc này...]
Mắt nó mờ dần đi và đầu óc nó quay cuồng. Đoạn ký ức ngắn ngủi ấy cứ mãi xoay vòng giống như mũi khoan đâm xuyên qua trái tim vốn đã chảy máu đầm đìa của nó. Phản bội, hoặc là chết. Hành động, hoặc là vĩnh viễn chẳng thể có được thứ mà bản thân cần.
Mồ hôi rịn thành từng chuỗi và chảy vào trong mắt nó. Mắt phải buốt rát và sau nhiều năm, nó đột nhiên lại muốn khóc òa như một đứa trẻ.
Bao nhiêu uất ức và tổn thương, bao nhiêu sự nghi ngờ và căm phẫn, bao nhiêu sự tín nhiệm giả dối và lợi dụng, bao nhiêu cố gắng và nguy hiểm để rồi đổi lấy được cái gì?
Không gì cả.
Cố gượng đứng lên được trên đôi chân run rẩy, nó chĩa đũa phép vào vết thương lại lần nữa rách toác và đổ máu đầm đìa, khẽ thì thầm.
"Vulnera Sanentur."
Bùa chú có tác dụng ngay tức thì. Trên miệng vết thương lập tức kéo một lớp vảy trắng. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu nó xài bùa chú này trong suốt cả năm học. Nó luôn luôn bị đám bạn cũ (nó nghĩ vậy, bởi giờ còn ai thèm chơi với nó nữa đâu?) trong Đoàn quân Dumbledore và cả đám học sinh các Nhà, ngoại trừ Nhà Slytherin (có lẽ tụi này sợ nó), phóng cả đống bùa vào người lúc bất cẩn. Bà Pomfrey không bao giờ đồng ý chữa lành những vết thương này cho nó. Những gì bà thấy và bà nghe được từ đám học trò bị cấm túc đã khiến một người hiền lành như bà cũng căm ghét nó...
Cũng phải thôi, ai lại thương xót một kẻ phản bội bao giờ.
Ló đầu ra ngoài để kiểm tra xem có ai đang rình rập không, nó chạy tới cửa sổ gần nhất và nhìn xuống dưới.
Từ đây, nó có thể nhìn thấy cả đống màu sắc sặc sỡ từ những cây đũa phép và tiếng la hét cũng như kêu gọi từ những người đang đánh nhau. Mấy tên Tử thầnThực tử cùng với sự trợ giúp của mấy tên người khổng lồ mà Voldemort chiêu mộ được gần đây ra sức càn quét, gϊếŧ chóc. Nó thấy không ít người, cả phe địch lẫn phe ta, đã gục xuống.
"Giờ không phải là lúc để ngắm cảnh.", nó nghĩ thầm. Nó còn chuyện phải làm, và trận chiến có lẽ sẽ kết thúc sớm thôi khi nó chắc chắn rằng kế hoạch được thực thi theo đúng sự sắp xếp và thỏa thuận đã được đặt ra.
Phóng xuyên qua làn mưa bụi và gạch đá vôi vữa, nó chạy về hướng Đại sảnh đường, nơi dẫn đến bên ngoài trường Hogwarts.
Nó nhìn thấy Fred và George phối hợp cực kỳ ăn ý khi đối phó với một tên Tử Thần Thực Tử đeo mặt nạ màu bạc. Bùa chú đánh rớt chiếc mặt nạ ấy và trong một khoảnh khắc, nó nhìn thấy một sườn mặt rất quen nhưng lại không có thời gian để quay đầu nhìn lại. Percy đang cố sức lùa hết đám trẻ vị thành niên trở vào phía trong Đại Sảnh Đường, nơi mà thầy Flitwick đang gắng sức gia cố lại phép thuật phòng thủ mà các nhà sáng lập và các đời hiệu trưởng không ngừng bồi đắp thêm. Và một trong số những tên người sói hoang dã nhất trong đội quân người sói của Fenrir Greyback gục xuống vì bùa chú của một đám nhóc nhà Ravenclaw.