Trong nháy mắt kia, môi âʍ ɦộ bất giác khẽ rung động, nhìn như vẫy gọi người tới yêu thương. Nam diễn viên cầm lòng không được cúi đầu nhẹ nhàng liếʍ một chút.
Đây là tình tiết không có trong kịch bản, nhưng là biểu hiện của anh quá tự nhiên, thuận lý thành chương, đạo diễn cũng quên hô cắt.
Lâm Tử Nguyệt run lên, giống một dòng điện chạy khắp toàn thân cô.
“Ân a ——” Cô nhịn không được lại kêu lên, đồng thời phía dưới trào ra một dòng nước ấm.
Nam diễn viên vươn ngón tay, chấm lấy bí dịch của cô, thong thả kiên định đẩy vào.
Cùng với đó là tiếng kêu ê ê a a ưm liên tục của Lâm Tử Nguyệt.
Cô bất lực nắm chặt khăn trải giường dưới thân, hai chân vặn vẹo, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “A a…… Ân ân…… Chu Hành, Chu Hành, em thật khó chịu.”
Chu Hành chính là tên của mối tình đầu.
Chu Hành rút ngón tay ra, cúi người đè trên người cô, dịu dàng ngọt ngào mà hôn nàng. Hôn môi cô, hôn mắt cô, gương mặt, cổ, vành tai.
“Bé cưng, anh đây, anh sẽ thương em yêu em.” Anh dịu dàng nói.
“Em…… phía dưới của em thật là khó chịu.” Cô yếu mềm nói.
“Nói với anh, khó chịu như thế nào?" Giọng nói của bạn trai đầy mê hoặc.
“Ưm ưm…… A…… rất trống rỗng, muốn…… muốn bị lấp đầy.”
“Nói em yêu anh.” Bạn trai tiếp tục dụ dỗ, “Nói em là nô ɭệ của anh, vĩnh viễn sẽ không rời xa anh.”
Vì nhanh chóng được thỏa mãn, cô ngoan ngoãn lặp lại lời bạn trai: “Em…… em yêu anh, a a…… Em, em là nô ɭệ của Chu Hành, vĩnh viễn sẽ không rời xa Chu Hành.”
“A —— a a a ——” mới vừa nói xong, Chu Hành liền cắm vào.
Nháy mắt căng trướng, làm cô kêu lên thất thanh.
Dươиɠ ѵậŧ ở hoa huyệt ra vào, lao tới, mài giũa. Lâm Tử Nguyệt đắm chìm trong cực độ thoải mái cùng khó chịu cùng cực.
Nam diễn viên phập phồng lên xuống trên người cô cũng chìm vào kɧoáı ©ảʍ, tiếng thở dốc, tiếng kêu rên phóng đại bên tai Lâm Tử Nguyệt.
Cô phảng phất cùng người trên người này hòa thành một thể.
Bọn họ quấn quít, quay cuồng ở trên giường lớn, khadm phá tìиɧ ɖu͙©, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ.
……
Sau một hồi diễn xuất, Lâm Tử Nguyệt kiệt sức. Cô nằm liệt trên giường, suy yếu kéo chăn che cơ thể trần như nhộng của mình.
Nam diễn viên đứng dậy, ném áo mưa. Rồi sau đó rút tờ giấy, tách hai chân Lâm Tử Nguyệt ra.
Lâm Tử Nguyệt lập tức tỉnh táo, cô có chút ngượng ngùng ngồi dậy, đỏ mặt nói: “Tôi…… để tôi tự làm đi.”