Cả Triều Là Gian Thần Nhưng Ta Là Thiên Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 3: Thiên tử là cửu ngũ chí tôn, người dám bất kính!

Bên trong hậu cung.Tại Vĩnh Đức cung.

Trương Nhượng đang quỳ trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa.

Dọc theo con đường này, hắn tâm chí như rất nặng. Không biết tại sao, thiên tử vậy mà để cho hắn sợ hãi.

Hắn nhìn thấy thân ảnh thiên tử, đó là một loại Đế Hoàng chi khí, cho dù là năm đó tiên hoàng cũng không thể sánh bằng. Con mắt đó của thiên tử, khi hắn nhìn vào như là đại hải vậy, hắn trở nên nhỏ bé vô cùng.

Nếu như Chu Càn một mục là như vậy, cũng không có gì.

Nhưng vấn đề là thiên tử trước kia nhu nhược, vô năng vô cùng.

Kẻ nguy hiểm thật sự không đáng sợ, kẻ nguy hiểm mà giả vờ ngu mới thực sự khiến hắn phải khϊếp sợ.

"Như lời người nói, mỗi câu đều là sự thật ?"

Trên phượng sàng, một vị nữ phụ cực độ ung dung, mắt ngọc mày ngài, mi mực như họa đang ngồi thưởng thức trà.

trên mặt giường như không có quá nhiều ngạc nhiên.

Đây chính là một đời nữ ngoan độc, đương triều thái hậu Lữ Trĩ.

(Con mụ này trong chính sử quả thực không kém cạnh Võ Tắc Thiên, giúp Lưu Bang lên ngôi, giải quyết nhiều mối họa cho Lưu Bang như làm gỏi Hàn Tín....., chấn áp các chư hầu khi Lưu Bang thân chinh, giúp Lưu Doanh giữ vững cơ nghiệp của nhà Hán...)

"Thái hậu nương nương, lão nô cho dù có mười cái gan chó cũng không dám gạt người"

"Mong nương nương minh giám"

Trương Nhượng dập đầu không ngừng.

"Ồ?"

"Thật là thú vị!"

"Muốn làm dạn nứt quan hệ giữa ta và Võ Tắc Thiên ư?"

"Xem ra là ai gia đã khinh thường ngươi, có thể khôn khéo, ngày thường tỏ ra hèn mọn, ẩn nhẫn suốt 18 năm, bản lãnh thật không nhỏ"

Lữ Trĩ khẽ vuốt một bên tóc mai của mình.

"Trương Nhượng, ngươi đoán thiên tử không có một chút sức phản kháng nào, tại sao đột nhiên bạo phát, nguyên nhân là gì?"

"Hồi bẩm nương nương, lão nô đoán, chưa chắc.....chưa chắc ....thiên tử không có có sức phản kháng"

"Lão nô chính mắt xem cỗ thi thể kia, nếu không có chục năm nội lực, khó mà làm được"

"Có thể thiên tử có danh sư chỉ điểm, có thể vượt qua giám sát của các cao thủ trong cung, người này thực sự rất mạnh"

Trương Nhượng cúi đầu, ánh mắt đầy thâm thúy.

"Thái hậu nương nương, người không thể không phòng bị"

Lữ Trĩ ánh mắt vẫn không đổi, bưng trà lên thưởng thức.

"Trương Nhượng, ngươi lần này có công, ban thưởng trà"

Trương Nhượng thụ sủng nhược khinh, giơ tay cao khỏi đầu, nhận lấy cốc trà, một hơi uống sạch.

Tao dập đầu đến máu chảy đây, cho được có ly trà, má nó!

"Thái hậu!"

"Sao không thừa dịp.....còn sớm mà........"

"Càn rỡ"

"Cẩu động vật"

"Thiên tử là cửu ngũ chí tôn, ngươi dám bất kính!"

Lữ Trĩ mắt phượng híp lại, ánh mắt đầy băng lãnh.

Cùng lúc trước bộ dáng là hoàn toàn trái ngược.

(Trở mặt thật là nhanh a)

"Lão nô đáng chết!"

Hắn lại quỳ xuống, thuần thục như là thói quen, chuyện thường ngày vậy.

Hắn cũng thực sự không hiểu.

Lấy thế lực của thái hậu lúc trước là lớn nhất, đã có thể leo lên đế vị mà nắm quyền rồi.

Nhưng thái hậu từ đầu đến cuối đều không nguyện ý.

Để thời gian lâu dài, phe cánh của hoàng hậu đã lớn mạnh, càng ngày mọi chuyện càng phức tạp.

"Lăn ra ngoài"

"Hảo hảo hầu hạ thiên tử"

"Có sự tình gì lập tức báo cáo"

"Lão nô tuân chỉ"

Trương Nhượng bước nhanh ra ngoài.

Ánh mắt của Lữ Trĩ trở nên âm nhu.

"Tiên Hoàng"

"Trĩ nhi chưa bao giờ thất hứa với người, chưa bao giờ........"

"Và sau này cũng sẽ không......."

(Chính sử thì con trai kế vị của Lưu Bang là Lưu Doanh, một hoàng đế ngu ngốc, vô năng. Có lẽ do đã hứa với Lưu Bang nên mụ Lữ Trĩ này chưa bao giờ có ý nghĩ phế đế, mà chỉ ở sau màn giữ gìn cơ nghiệp nhà Hán)