Cả Triều Là Gian Thần Nhưng Ta Là Thiên Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 2: Trương Nhượng, ngươi muốn kháng chỉ sao?

Trong thâm cung tịch mịch, Chu Càn một mình ngồi trên long sàng, ánh mắt hắn xa xăm nhìn đến cánh cửa hoàng cung đã được đóng chặt, hình vẽ kim long uốn lượn, thật xa xỉ.Hắn chìm trong chầm tư, trước mắt có Kim Cang Bất Hoại Thần Công và chân long chi khí hộ thể. Miễn cưỡng xem như có một chút lực tự bảo vệ bản thân.

Trong chí nhớ của cơ thể cũ này, hắn biết Đại Chu quốc bên trong cường giả nhu mây, vượt nóc nhà băng tường, lấy thủ cấp người trong chớp mắt đều là những trò trẻ con mà thôi.

Nếu như trước kia nói cho hắn nghe có người một đấu một ngàn người, hắn thật sự là sẽ cười chết mất. Nhưng tại phương thế giới này thật sự có người một có thể đấu một ngàn.

Ví dụ như trong thâm cung này vậy, đại nội thị vệ Ngao Bái trong diễn võ trường chính là bằng vào một thân khổ luyện Kim Chung Tráo đã đánh ngã hơn ngàn Ngự Lâm quân.

Về phần những tên tướng quân, giáo úy.....khác, chắc hẳn là cũng không kém bao nhiêu.

Nhưng thật là đáng tiếc, đều là một lũ loạn thần tặc tử.

"Xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp moi từ hệ thống nhiều hơn chút thưởng...."

Chu Càn híp mắt, chìm trong suy tư.

Thiên cổ nhất đế hệ thống là giúp hắn có thể trở thành một vị chân chính thiên cổ nhất đế. Mà muốn nhận được thưởng từ hệ thống thì có hai loại phương pháp.

Một là nhận được sự trung thành của những anh tài, loạn thần tặc tử chết giẫm kia.

Hai là làm ra một ít chuyện có thể thể hiện ra mình là một thiên cổ đệ nhất đế.

Đang chìm trong suy tư, bỗng nhiên

"Cót két"

Cửa được mở ra, một đoàn thái giám sải bước đi vào.

"A,...Bệ hạ, người đã tỉnh?"

Dẫn đầu thái giám là một tên toàn thân mặc một bộ quan phục màu đen nhạt, ước chừng trên dưới 50 tuổi.

Nhìn thấy Chu Càn đã tỉnh, hơn nữa khí sắc trên mặt hồng thuận. Nhất thời có chút sửng sốt.

Trên mắt thoáng qua xuất hiện một chút âm lãnh rồi nhanh chóng biến mất.

"Bệ hạ, người đã tỉnh, thật là quá tốt rồi. Nô tài phụng chỉ hoàng hậu nương nương đến đưa thuốc cho bệ hạ. Mời hoàng thượng nhanh chóng uống."

"Cẩu động vật"

Chu Càn nhìn qua một chút tiếu dung, không thấy hỉ nộ.

"Thấy trẫm vì sao không quỳ ?"

"....Tiểu......,tham kiến bệ hạ"

"Người đâu, mau chóng hầu bệ hạ uống thuốc."

Lão thái giám nhìn chằm chằm Chu Càn, thi lễ một cái sau đó phất tay.

Hai tên tiểu thái giám lập tức hiểu ý, lại lần nữa bê bát thuốc hướng về phía Chu Càn.

Con mẹ nó!

Đây là muốn chơi ta sao!

Chỉ là một đám thái giám mà cũng dám phách lối như thế!

Chu Càn nhìn thằng vào bọ chúng.

Lão già này hắn đương nhiên là biết, thái giám của Cung Phượng Nghi, con chó của Võ Tắc Thiên, Cao Hải.

"Tìm đường chết"

Chu Càn một thân nội lực 30 năm, một cước đá vào ngực của tên thái giám bê bát thuốc.

Tuy rằng tại phương thế giới này, 30 năm nội lực của hắn cũng chưa tính là gì, nhưng cũng đủ để chơi chết đám bị thiến này.

Chỉ nghe một tiếc rắc của xương cốt. Tên thái giám cả người bay ra đập vào bên trên cửa cung, chết một cách mà không thể lãng xẹt hơn.

"Ngươi....ngươi..."

Cao Hải bị dọa rồi.

Tên hoàng đế bù nhìn này lại biết võ công ?

Điều này sao có thể xảy ra ?

Nhìn đến toàn thân kim quang của Chu Càn, con mắt của hắn trở nên ngoan độc.

Lẽ nào hắn trước giờ đều giả bộ ?

"Cẩu động vật, còn không mau quỳ xuống cho trẫm!"

Chu Càn ánh mắt tàn nhẫn.

Sinh tử trước mắt, hắn cũng không định nhịn thêm nữa.

Hắn cũng đã tính toán rất kĩ, trong hoàng cung này các phe cánh luôn kìm hãm lẫn nhau. Ít nhất là lúc này, sẽ không ai dám tự tiện diết hắn!

Ầm!

Cao Hải cơ thể mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Đúng lúc này, lại có một tên thái giám mang theo mấy chục đại nội thị vệ vọt vào.

"Bệ hạ!"

"Người đâu, mau hộ giá"

"Bệ hạ, nô tài hộ giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội."

Lão thái giám này nhìn qua bốn phía, đánh giá tình huống, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.

Là một tên thái giám, nhưng càng là thành thục, càng hiểu quy củ hơn.

Đại nôi thị vệ càng thô bạo, trực tiếp rút đao kề lên cổ bọn thái giám kia.

"Trương Nhượng"

Chu Càn tay chắp sau lưng, một vẻ mặt điềm tĩnh từ trên cao nhìn xuống.

Thế nhân không ai có thể đoán được suy nghĩ của hắn lúc này, vô bi vô hỉ.

Trương Nhượng, bề ngoài là tên thái giám hầu hạ bên cạnh hắn nhưng thực chất lại là thái giám thân cận bên cạnh thái hậu Lữ Trĩ.

"Có lão nô tại"

"Lão nô cứu giá chậm trễ, đã để cho bệ hạ sợ hãi."

Trương Nhượng một mực quỳ, cúi đầu đầy cung kính, nhưng con mắt lại ánh lên vẻ đầy thâm thúy, chế diễu.

Chu Càn liếc hắn một cái, sau đó phất tay.

"Mấy cái cẩu động vật này có ý định hành thích trẫm, kéo xuống chém, sau đó ném ra ngoài cho chó ăn."

"A..."

"Bệ hạ tha mạng..!"

"Bệ hạ tha mạng...!"

"Bọn tiểu nhân chỉ là phụng ý chỉ của nương nương, hầu bệ hạ uống thuốc!"

Cao Hải một mặt đen thui, một lần nữa báo ra danh tính Võ Tắc Thiên, rằng mày biết bố mày là ai không ?

Trương Nhượng hơi sửng sốt một chút, lặng lẽ đưa con mắt lên nhìn Chu Càn.

Đây là tên hoàng đế thường ngày vẫn khúm núm đây sao?

Bất quá, muốn gϊếŧ thủ hạ của hoàng hậu sao,........

"Trương Nhượng"

"Ngươi muốn kháng chỉ sao ?"

Chu Càn vẫn với vẻ mặt thong dong nhìn Trương Nhượng.

Chu Càn làm chuyện gì cũng đều phải suy tính trước, không cẩn thận hắn sẽ chết rất thảm. Hắn muốn để Lữ Trĩ và Võ Tắc Thiên loạn lên một hồi. Vậy thì hãy bắt đầu từ mấy tên thái giám này đi.

"Lão ...nô không dám"

Trương Nhượng cắn răng bò từ dưới mặt đất dậy, phất tay với đám đại nội thị vệ.

Bọn thị vệ lập tức kéo đám người Cao Hải dang gào thét ra ngoài.

Chu Càn ánh mắt càng một phần âm lãnh.

Con mẹ nó!

Đây là đám đại nội thị vệ bảo vệ hắn ư!

Không nghe lệnh thiên tử, lại một mực cung kính với một tên thái giám!

Aizzzzzz!

Phải nghĩ biện pháp bồi dưỡng thế lực!

Thừa Thiên điện bên trong bất chợt rơi vào trầm lặng.

Xương cốt của tên thái giám chết kia đã nát, ít nhất cũng phải có chục năm công lực.

Tên hoàng đế này ngày thường mềm yếu, vô nay đây sao ?

Hắn ngày thường giả bộ mềm yếu ?

Hay hắn bên cạnh có người trợ giúp ?

Nếu thật là ẩn nhẫn, vì sao phải lựa chọn vào lúc này bạo phát ?

Gϊếŧ chết chó săn của hoàng hậu là chuyện nhỏ, hoàng đế thay đổi mới là chuyện trọng đại mà Trương Nhượng hắn cần bẩm báo với thái hậu.

"Đã đến giờ yết triều chưa ?"

"Hồi bẩm bệ hạ, hiện tại mới canh bốn, bệ hạ long thể không tốt, vẫn nên nghỉ nhiều hơn. "

Trương Nhượng hết hồn, vội vàng trả lời.

"Không cần, quốc sự quan trọng, chuẩn bị lâm triều"

Chu Càn khoát tay, nhìn Trương Nhượng, một vẻ thật tiếu dung hiện lên.

" Hoàng hậu muốn gϊếŧ ta, ý đồ thay ta chấp chưởng thiên hạ."

"Chu Nhượng, ngươi nói xem, vì Đại Chu, trẫm nên chết hay nên sống đây ?"

Ầm ầm

Trương Nhượng thân thể chấn động kịch liệt, đang bước ra ngoài đột nhiên quay lại quỳ xuống.

Hô to

"Bệ hạ là thiên tử, vạn thọ vô cương"

"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.."