Trán của cô tựa vào cằm của chủ nhân, cơ thể run rẩy của cô hoàn toàn được bao bọc bởi chủ nhân.
Nhiệt độ cơ thể mất đi do hồi hộp bắt đầu tăng mạnh ngay khi đến gần chủ nhân, Trần Tư Nhung không kìm được cũng giơ tay ôm chặt lấy chủ nhân.
Trên người chủ nhân chỉ có mùi kem dưỡng da rất thoang thoảng, ngoài ra Trần Tư Nhung không ngửi thấy mùi gì, giống như mùa đông mở cửa nhìn thấy một mảnh tuyết trắng, hít một hơi thật sâu, chỉ có thể ngửi thấy trống rỗng vô tận cùng lạnh lẽo.
Ngón tay cô dính sát vào phần lưng dưới của chủ nhân, cảm nhận rõ cơ bắp săn chắc là do luyện tập nhiều năm mà thành, khi Trần Tư Nhung dùng sức ôm chặt anh, cô có thể cảm nhận được cơ bắp đang âm thầm cứng lại.
Chủ nhân không làm gì khác, chỉ ôm cô như thế.
Hơi thở của anh chậm rãi và đều đặn, Trần Tư Nhung dần bình tĩnh lại.
Cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa, sau khi chạm vào cơ thể của chủ nhân như thế này.
Nói thật, trước khi Trần Tư Nhung tới đây cũng có lo lắng, nếu chủ nhân là một thanh niên gầy gò, tuổi còn không bằng cô thì sao, rồi lỡ chủ nhân là một người đàn ông trung niên bụng phệ thì sao?
Mặc dù tinh thần có thể áp đảo cả thể xác, cô đang hòa hợp tinh thần với chủ nhân, theo lý thì cô không nên quá chú ý đến vẻ bề ngoài.
Tuy nhiên, Trần Tư Nhung thừa nhận rằng cô không phải là một thiên thần thuần khiết cực kỳ lý tưởng hóa.
Cô cũng thích những người đàn ông cao ráo, ưa nhìn.
Và giờ phút này, cô đang ôm lấy chủ nhân của mình.
Trần Tư Nhung chắc chắn rằng anh là một người đàn ông cực kỳ kỷ luật về dáng người của mình, anh cũng không bao giờ trẻ hơn cô.
Những suy nghĩ bắt đầu lơi lỏng trong vòng tay của chủ nhân, và bắt đầu bay ra khỏi thiên đàng.
Trần Tư Nhung không khỏi ngẩng đầu nhìn chủ nhân, mặc dù không thấy được, nhưng cô cũng muốn biểu đạt ý tứ của mình đến chủ nhân.
Cô chắc rằng chủ nhân cũng đang nhìn cô vào lúc này.
"Chủ nhân, xin chào." Cô nói.
Dưới tấm khăn bịt mắt bằng lụa đỏ, đôi môi đỏ mọng hé mở, để lộ hàm răng trắng bóng.
Cô nói, "Chủ nhân, xin chào."
Sau khi nói xong, Trần Tư Nhung lộ ra một nụ cười hơi lo lắng nhưng không hề sợ hãi.
Mái tóc dài của cô mềm mại mượt mà nằm trên mu bàn tay của chủ nhân, Trần Tư Nhung cảm thấy có một bàn tay từ từ xuyên qua mái tóc dài của cô, chạm đến chân tóc.
Sau đó, nhẹ nhàng nắm lấy tóc cô.
Kế tiếp, phần đầu được nâng cao hơn, như để chủ nhân có thể nhìn rõ hơn.
Trần Tư Nhung không khỏi nín thở, đón nhận cái nhìn chăm chú của chủ nhân.
Cô rõ ràng không thể nhìn thấy ánh mắt đó, nhưng cô lại cảm thấy ánh mắt đó đã nhìn thấu cô và thiêu đốt cô.
Hai tay sau lưng đang ôm chủ nhân vô thức nắm lấy áo anh, Trần Tư Nhung đột nhiên cảm thấy tay chủ nhân buông mình ra.
Giống như gỗ lũa bị mất kết nối, Trần Tư Nhung hoảng sợ trong giây lát.
Nhưng chủ nhân lại nhanh chóng nắm lấy tay cô.
Trần Tư Nhung bị dẫn sang một bên.
Khi cô dừng lại lần nữa, cô thấy mình đang đứng giữa hai chân của chủ nhân.
Chủ nhân ngồi xuống, còn cô thì đứng đối diện với anh.
Hai tay cô được chủ nhân véo nhẹ, từng đốt ngón tay được xoa nắn cẩn thận, cuối cùng đến đầu ngón tay.
Động tác của chủ nhân luôn rất nhẹ nhàng, giống như chuồn chuồn chạm nước, nhưng chính sự đυ.ng chạm mơ hồ này lại khiến toàn thân Trần Tư Nhung nổi lên gợn sóng.
Quá mức. . . . sắc tình.
Trần Tư Nhung không thể kiểm soát được suy nghĩ.
Nó gợϊ ȶìиᏂ hơn gấp trăm lần so với sự thâm nhập ra ra vào vào của gậy thịt, kiểu vuốt ve như có như không này, nhấm nháp mọi bộ phận trên cơ thể cô.
Trần Tư Nhung không thể không siết chặt hai chân, khiến cơ thể cô căng thẳng, để bản thân không thể đầu hàng vào giờ phút này.