Khi còn là học sinh, Trần Tư Nhung thường xuyên thức khuya học bài đến mức bồn chồn trong người, cô thường lấy mấy món đồ chơi nhỏ* ra dùng.
(*) Đồ chơi nhỏ = Sεメtoy
Áp lực tâm lý càng lớn thì tần suất sử dụng đồ chơi nhỏ càng cao.
Cô không thể chịu đựng được sự lo lắng do áp lực gây ra, vì vậy việc để bản thân chìm trong cơn cao trào ngắn ngủi trở thành một phương thức để chuyển hướng sự chú ý.
Caesar nói: "Good job."
Nhưng trong đầu Trần Tư Nhung lại biến thành ‘good girl’.
Cô muốn trở thành ‘good girl’ của ai đó, muốn được công nhận và khen ngợi.
Lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi chiến trường, Trần Tư Nhung đứng trước gương.
Mái tóc đen dài gợn sóng của cô được buộc gọn sau lưng, vòng eo thon gọn được làm nổi bật bởi một chiếc áo len mỏng bó sát người.
Có thể trở thành bạn tình với Caesar không?
Anh có phản đối chuyện tình công sở không?
Không, có lẽ anh cảm thấy mình chướng mắt.
Anh căn bản sẽ không nhìn trúng mình.
Cảm xúc tiêu cực tràn ngập, Trần Tư Nhung cảm thấy bất lực và muốn nằm xuống đất ngay lập tức.
Sara đã kiến nghị rằng cô nên gặp bác sĩ tâm lý.
“Tôi sẽ cân nhắc.” Trần Tư Nhung nói.
Bước ra khỏi phòng vệ sinh, điện thoại trong tay Trần Tư Nhung rung lên.
Đó là lời nhắc cô đặt: 8 giờ.
Cô thấy James cầm máy tính trả lời email, trong khi Caesar vẫn đang nghe điện thoại.
Cô không cần phải làm bất cứ điều gì khác cho đến khi máy bay đến Monaco.
Trần Tư Nhung ngồi trở lại chỗ của mình, đảm bảo rằng James và Caesar đang ở trong tầm nhìn của cô.
Điện thoại lại rung lên, là C.
C: Bây giờ cô có rảnh để nói chuyện không?
Trần Tư Nhung liếc nhìn Caesar, người vẫn đang nghiêm túc nhìn vào điện thoại của mình, thở phào nhẹ nhõm.
Grace: Có thể.
C: Để tôi xác nhận với cô một lần nữa, cô đang tìm kiếm chủ nhân đúng không?
Grace: Đúng vậy.
C: Có tiện cho tôi biết tại sao không?
Trần Tư Nhung dừng một chút, đối với cô mà nói, nguyên nhân thật ra rất đơn giản.
Gần như vô tình, cô nhìn Caesar.
Cô cần ai đó khi cô không có cách nào thở được, ra lệnh cho cô: Breath, Grace.
Grace: Tôi muốn tìm một chủ nhân.
C: Đây không phải là câu trả lời cho câu hỏi của tôi.
Grace: Tôi muốn ai đó nói với tôi—
Trần Tư Nhung đã gõ từ Breath, nhưng nhanh chóng xóa nó đi.
Grace: Tôi muốn sự công nhận từ chủ nhân.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia im lặng vài giây.
Trần Tư Nhung mím chặt môi, cuối cùng đầu bên kia truyền đến một tin nhắn.
C: Bây giờ cô đang chịu rất nhiều áp lực phải không?
Trần Tư Nhung giật mình, nhưng cô nhanh chóng kìm nén sự ngạc nhiên và hỏi: Tại sao anh lại nói vậy?
C: Đây là lần thứ hai cô không trả lời tốt câu hỏi của tôi.
Trần Tư Nhung gần như có thể tưởng tượng ra giọng điệu của anh, không phải cô không muốn trả lời đàng hoàng câu hỏi của anh, mà là rất khó để cô thẳng thắn chia sẻ trong giai đoạn mới quen nhau này.
Tự vệ gần như là bản năng.
Grace: Xin lỗi, hiện giờ tôi đang rất căng thẳng.
C: Không cần xin lỗi, hiện tại chúng ta mới quen nhau, không thích hợp cũng không phải vấn đề của cô.
Grace: Anh cảm thấy chúng ta không thích hợp sao?
C: Đó là bởi vì cô quá phòng bị với tôi.
Trần Tư Nhung thừa nhận rằng cô đã từng có kinh nghiệm với một chủ nhận thất bại nên ít nhiều có thái độ phòng bị đối với những kiểu người này trên mạng, nhưng anh là do Sara tiến cử.
Grace: Tôi có nên phòng bị không?
C: Khi cuộc trò chuyện không liên quan đến bất kỳ thông tin cá nhân, số tài khoản ngân hàng, ảnh hay video thực tế nào, cô có thể bớt đề phòng hơn.
Trần Tư Nhung cúi đầu, khóe miệng âm thầm nhếch lên.
Grace: Tôi đang rất căng thẳng nên muốn tìm một chủ nhân.
C: Hiểu rồi, cô muốn tìm ai đó để giảm bớt áp lực cho cô và cho cô biết cần phải làm gì.
Grace: Đúng vậy.
C: Cô mong đợi điều gì từ đối phương?
Grace: Mạnh mẽ hơn tôi.
Trần Tư Nhung chỉ trả lời bốn từ này.
Bên kia im lặng một lúc.
C: Cô có thể hỏi tôi trước tất cả các vấn đề mà cô muốn hỏi.
Trần Tư Nhung cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cô không biết điều đó có nghĩa là anh cảm thấy mình đáp ứng điều kiện của cô hay không.
Nhưng cô vẫn suy nghĩ một lúc, rồi gõ một dòng chữ.
Grace: Xin hỏi anh có bạn gái không? Tôi không hợp tác với người đã có người yêu. Nếu muốn trực tiếp gặp nhau*, tôi muốn một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe hoàn chỉnh, tất nhiên tôi cũng sẽ có. Cuối cùng, nếu chúng ta gặp nhau, tôi hy vọng ngài cũng sẽ cung cấp giấy chứng nhận ngài không có tiền án tiền sự nào.
(*) Từ gốc 面调 (mặt điều): Tương tự với từ ‘võng điều’, đây cũng như là một thuật ngữ trong giới, ý là các mệnh lệnh, yêu cầu đưa ra cho đối phương khi 2 người gặp mặt trực tiếp. Nhưng nếu để nguyên thì khó hiểu quá, nên mình để như trên nha.
Lòng bàn tay của Trần Tư Nhung đổ đầy mồ hôi, sau khi gửi tin nhắn, cô nhận ra mình đã gõ "ngài" trong vô thức.
Trong lòng không ngừng lấn cấn, đợi một lát, Trần Tư Nhung ngẩng đầu nhìn về phía Caesar.
Anh đang cúi đầu gõ điện thoại.
Tin nhắn của C rất nhanh đã đến.
C: 1, tôi không có bạn đời. 2, tôi không gặp mặt. 3, tôi sẽ gửi cho cô giấy chứng nhận không phạm tội. 4, tôi thích khi cô gọi "ngài".
Nhìn thấy câu cuối cùng, Trần Tư Nhung bất giác hừ nhẹ một tiếng.
Cơ thể cô như bị điện giật, một vài câu trò chuyện trên màn hình điện tử lại có thể khiến cô có phản ứng sinh lý lớn như vậy.
Nhưng anh nói rằng anh sẽ không chấp nhận việc gặp mặt.
Trong lòng Trần Tư Nhung có chút mất mát, nhưng cô cũng cảm thấy có lẽ chỉ có không gặp nhau mới có thể duy trì vẻ đẹp mỹ hoá do khoảng cách tạo ra.
Suy cho cùng, không phải ai cũng giống Caesar, nếu sau khi gặp mặt mà phát hiện ra đối phương cực kỳ xấu xí, Trần Tư Nhung không thể đảm bảo rằng cô sẽ không bỏ chạy.
Trần Tư Nhung vô thức nhìn Caesar.
Cô biết qυầи ɭóŧ của mình đã ướt.
C: Bây giờ đến lượt tôi hỏi cô một vài vấn đề.
Grace: Được.
C: 1. Cô có bạn trai không? 2. Cô đã trưởng thành chưa? 3. Cô đang đi học hay đi làm? 4. Đang ở nhà riêng hay nhà chung?
Trần Tư Nhung bắt chước phong cách trả lời của anh: 1, không có. 2, trưởng thành. 3, đi làm. 4, nhà chung.
C: OK, ra lệnh qua mạng có chấp nhận các cuộc gọi video và điện thoại không?
Grace: Có thể.
C: Chấp nhận sử dụng công cụ không?
Grace: Chấp nhận.
Tâm trạng của Trần Tư Nhung bắt đầu mong chờ, nhưng giây tiếp theo, tin nhắn của C lại đến.
C: Hôm nay tìm hiểu thế là đủ rồi, lần sau tôi muốn nghe cô nói về áp lực của mình, thời gian là tùy ở cô.
Như cơn cao trào kết thúc đột ngột.
Trần Tư Nhung kiểm tra thời gian, mười lăm phút theo thỏa thuận vẫn chưa hết.
Grace: Anh kêu trong mười lăm phút, còn ba phút nữa.
Cô gửi tin nhắn đi, nhưng không có hồi âm ngay lập tức.
Trần Tư Nhung cảm thấy mình giống như một vũng nước đá tan chảy rất nhanh, trong nháy mắt trở nên vô hồn, có lẽ anh đang giận cô vì đã quá chi li.
Ba chữ "Tôi xin lỗi" vừa mới gõ xong, đầu bên kia đã truyền đến một tin nhắn.
C: Xin lỗi, đây là vấn đề của tôi, vậy thì tôi sẽ nói điều gì đó hữu ích cho sau này.
Trần Tư Nhung nhanh chóng xóa "Tôi xin lỗi", rồi gõ: Ngài cứ nói.
C: Bất cứ khi nào cô gửi ảnh hoặc video cho tôi, đừng để lộ khuôn mặt của cô, phông nền đằng sau nên ưu tiên là bức tường trắng không có gì nổi bật, quần áo cũng không cần đầu tư quá bắt mắt.
Grace: Tại sao?
C: Cô nên nói "Vâng", thay vì "Tại sao".
Grace: Xin lỗi anh, tôi hiểu rồi.
C: Những nguyên nhân chính gây căng thẳng là gì? Trả lời ngắn gọn.
Cả người Trần Tư Nhung run rẩy, cảm thấy có dự cảm bất thường.
Nhưng cô không dám nói dối: Cấp trên mới tới.
C: Bây giờ sếp của cô có ở cạnh cô không?
Trần Tư Nhung nhanh chóng liếc nhìn thời gian, đã 8 giờ 15, không phải giờ làm việc bình thường.
Grace: Bây giờ tôi đang nghỉ giải lao.
Mặc dù C hoàn toàn không có ở đây, nhưng Trần Tư Nhung vẫn toát mồ hôi lạnh khi nói dối qua màn hình.
Cô cầm điện thoại bằng cả hai tay, ngay sau đó có tin nhắn từ C gửi lại.
Một rung động nhẹ khiến toàn thân cô nổi da gà.
C: Bé ngoan sẽ không nói dối, Grace.