Tai nạn xảy ra với Charlie, một tay đua trong đội đang thực hiện nghĩa vụ quân sự, anh ta bị gãy tay do tập luyện không đúng động tác trong quá trình rèn luyện thể chất.
Khi một tay đua gặp tai nạn, giới truyền thông tự nhiên sẽ mò đến sau khi nghe tin.
Ferrari vốn đang trong giai đoạn rối loạn, Caesar ‘nhảy dù’, thay thế vị trí người quản lý.
Nếu tay đua xảy ra chuyện vào thời điểm này, vậy thì rất có thể mùa giải này sẽ đi tong.
Mà đây là mùa giải đầu tiên Caesar đến phụ trách.
Trần Tư Nhung không khỏi cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
Ở vị trí dễ tiếp cận nhất trong bãi đậu xe, chiếc Ferrari màu xám bạc của Caesar đang đỗ ở đó.
Trần Tư Nhung ngồi ở ghế phụ, James và Caesar ngồi ở hàng sau.
Trần Tư Nhung không phải chịu trách nhiệm cho mọi khủng hoảng ở phòng quan hệ công chúng, cô chỉ là một thực tập sinh, không có năng lực lớn đến như vậy.
Nói đơn giản hơn là, cô phụ trách tất cả các công việc ghi âm và ghi chép lặt vặt.
Ví dụ như luôn sẵn sàng nghe Caesar sai việc, ghi lại thời gian cùng địa điểm tất cả sự tình phát sinh, ghi lại phương án ứng phó của Caesar và James, sau đó nhanh chóng viết một bản sơ thảo về quan hệ công chúng gửi cho truyền thông bên ngoài. Tất nhiên, James sẽ chỉnh sửa lần cuối.
Xe đang chạy đến sân bay.
Charlie sống ở Monaco, tối nay họ sẽ bay đến Monaco để xem xét vết thương của Charlie.
Xe đã đến sân bay, bọn họ đợi máy bay riêng của Caesar trong phòng chờ.
Khu kiểm soát trong sân bay, một nhân viên đến xác nhận tin tức, máy bay phải đến 9 giờ tối mới có thể cất cánh.
Caesar và James về cơ bản đã thảo luận về các giải pháp khả thi cho toàn bộ sự việc trong xe, ngay khi Trần Tư Nhung đặt mông ngồi xuống ghế trong phòng chờ, cô bắt đầu gọi điện không ngừng cho trợ lý của Charlie và bác sĩ để tìm hiểu tình hình.
Tay đặt trên máy tính, cô liên tục ghi lại thông tin nghe từ trong điện thoại. Sau khi Trần Tư Nhung nghe hết thông tin, cô lặp lại những gì mình đã ghi lại và chờ xác nhận của bên kia.
Cuộc gọi kéo dài gần một giờ đồng hồ, sau khi cúp máy, cô lập tức mở ra một trang tài liệu, gõ thông tin vừa rồi vào một bản báo cáo ngắn gọn và rõ ràng.
Phòng khách rất yên tĩnh, Caesar đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trên cái bàn cách đó không xa James đang kiểm tra dư luận trên mạng.
Trần Tư Nhung gõ nhanh đến mức như quên luôn cả thở.
Nó giống như khi cô đứng gần Caesar, như thể đang ở trong mảnh đất đầy chân không.
Sợ phạm sai lầm, thậm chí cả hơi thở cũng thế.
Trần Tư Nhung buộc mình không được suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng kiểm tra lỗi trong tài liệu, sau đó cầm máy tính đi đến chỗ James.
"Grace."
Tuy nhiên, giây tiếp theo giọng nói của Caesar lại xuất hiện sau lưng Trần Tư Nhung.
Máy sưởi đã được bật trong phòng khách, cô cởϊ áσ khoác vì nóng, nhưng bây giờ cô lại lập tức như rơi xuống hầm băng vì giọng nói của Caesar.
“Vui lòng cho tôi xem.” Caesar nói.
Anh đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn bằng da cách đó không xa, hai chân khoanh lại, chiếc quần âu màu đen bao bọc lấy đôi chân dài rắn chắc của anh.
Lúc này anh đã cởi bỏ áo vest đen bên ngoài, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng áo choàng.
Bước chân Trần Tư Nhung không thể nào kháng cự, vô thức bước lùi về sau, thay đổi hướng đi của mình.
Đưa máy tính sang, bên cạnh anh cũng không còn chiếc ghế sô pha nào khác để ngồi, Trần Tư Nhung đành ngồi xổm bên đùi anh.
Bản báo cáo dài hai trang về tình hình sức khỏe của Charlie, Caesar đọc rất nhanh.
Những ngón tay thon dài của anh trượt nhẹ trên màn hình cảm ứng ở giữa bàn phím, Trần Tư Nhung buộc mình không được nhìn vào những ngón tay ấy.
Tuy nhiên, hơi thở trên cơ thể Caesar đã sớm thu hút sự chú ý của Trần Tư Nhung.
Trần Tư Nhung luôn mơ hồ ngửi thấy mùi nước hoa trên người Caesar, nhưng chưa bao giờ gần như lúc này.
Lạnh lẽo như cây cối vùi sâu dưới lớp tuyết mùa đông, bước đi trong lớp tuyết dày một thước, cảm giác lạnh buốt truyền đến tứ chi.
Hít một hơi thật sâu, không khí ẩm và lạnh chạm vào mọi ngóc ngách của các cơ quan nội tạng.
Trần Tư Nhung không thể không giữ lấy tay vịn của ghế sô pha.
Lúc này Caesar chợt lên tiếng:
"Cách hành văn của cô khá tốt, nhưng bản báo cáo dài và chứa quá nhiều chi tiết vô dụng. Đây không phải là một bản báo cáo nên gửi cho tôi."
Trần Tư Nhung chỉ có thể nói: "Xin lỗi, tôi—"
"Tôi không cần cô xin lỗi, tôi chỉ cần báo cáo của cô."
Caesar nói và đóng máy tính của cô lại.
Chỉ sau đó, ánh mắt của anh mới chuyển sang Trần Tư Nhung.
Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng bó sát người, phụ nữ ở Ý rất phong cách, vào mùa đông, họ rất thích mặc váy lộ chân.
Cô cũng không ngoại lệ.
Bên dưới chiếc áo len là một chiếc váy dài màu đen quấn ngang hông.
Bắp chân thon dài lộ ra trong không khí, cuối cùng là một đôi giày cao gót màu đen cổ thấp.
Đơn giản, nhưng vẫn nổi bật.
Không phải Caesar chưa từng nghe đến cái tên Grace trong phòng trà, phụ nữ châu Á xinh đẹp rất nổi tiếng ở Ý.
Nhưng anh đã thấy quá nhiều phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng với Grace. . . . . .
Trần Tư Nhung không cầm máy tính lên hay trở lại ghế sô pha sửa lại báo cáo, cô vẫn ngồi xổm tại chỗ, chỉ đem máy tính thả lại trên bàn cà phê nhỏ gần Caesar, bắt đầu cẩn thận chỉnh sửa.
Ngồi trên sô pha, anh có thể nhìn cô từ trên xuống dưới, mái tóc dài mềm mại che gần hết gò má, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hơi mím của cô.
Cô rất ngoan ngoãn.
Nhưng Caesar nhanh chóng thu hồi ánh mắt và bắt đầu xử lý đống email dày đặc trên điện thoại của mình.
Lần thứ hai Trần Tư Nhung báo cáo cho Caesar.
Bản báo cáo dài hai trang đã bị cắt gọn còn nửa trang.
Caesar rời khỏi email trên điện thoại và đọc báo cáo của cô.
Trần Tư Nhung lại bắt đầu ngừng thở trong vô thức, tim cô đập nhanh đến mức cô cảm thấy mình sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Grace.” Anh đột nhiên gọi tên cô.
Máy tính được đóng lại, Trần Tư Nhung hoảng sợ nhìn Caesar.
Anh ngả người ra sau ghế, nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt xanh thẳm.
Và cô vẫn ngồi xổm bên chân anh.
Caesar nói: "Breathe, Grace. (Thở đi, Grace.)"
Trần Tư Nhung như bị sét đánh ngang tai, chức năng hô hấp của cô bị mất hoàn toàn.
Anh ngồi thẳng dậy, thậm chí còn nhích lại gần vị trí của Trần Tư Nhung.
Thân hình cao lớn gần như bao trùm Trần Tư Nhung, anh nhìn Trần Tư Nhung và nói:
"Nếu cô không thể thở được vì hồi hộp khi làm việc với tôi, tôi nghĩ có thể cô không phù hợp với công việc này."
Giọng nói của anh giống như một tấm chăn lông cừu dày dặn khó cưỡng, khi bao bọc lại mang đến cảm giác ngột ngạt mãnh liệt.
Bởi vì thiếu dưỡng khí, trên mặt Trần Tư Nhung lộ ra một tia ửng hồng mềm mại, đôi đồng tử đen láy dường như có chút ẩm ướt.
Caesar im lặng một lát, lại trầm giọng nói:
"Breathe, Grace. (Thở đi, Grace.)"
Một mệnh lệnh không thể kháng cự.
Cơ thể của Trần Tư Nhung bắt đầu hoạt động trở lại dưới giọng nói của anh, cô hít một hơi dài, rồi từ từ thở ra.
"Good job, Grace. (Làm tốt lắm, Grace.)"
Trần Tư Nhung xấu hổ vô cùng, hô hấp trở lại bình thường không phải là điều đáng khen.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Caesar nói thêm:
"I mean your report. (Ý tôi là bản báo cáo của cô)."